Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 248

Thanh âm nam nhân lãnh khốc, thậm chí không có chút cảm tình nào: "Tiêu Phong."

Tiêu Phong? Tim Mộ Như Nguyệt run lên, ngước mắt nhìn nam nhân dung nhan anh tuấn trước mắt: "Ngươi là đại ca Tiêu Phong?"

"Đại ca?" Tiêu Phong kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mắt, khẽ cau mày: "Ngươi là ai?"

Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Mộ Như Nguyệt, nhưng bây giờ hẳn là Tiêu Như Nguyệt."Nam nhân sửng sốt một chút, tuy hắn luôn ở bên ngoài đối phó Nam Cung gia nhưng trước khi mất tích đã nhận được thư cha mẹ gửi, nói là tìm được muội muội thất lạc nhiều năm.

Muội muội tên là Mộ Như Nguyệt.

"Ngươi là Nhị muội?" nam nhân ngạc nhiên nhìn thiếu nữ trước mắt, "Ngươi thật sự là muội muội thất lạc nhiều năm của ta?"

Cái viên xôi nếp nho nhỏ năm đó đã lớn như vậy rồi...

"Có phải hay không trở về Tiêu gia sẽ biết", Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía nam nhân, nhếch môi nói, "Nghe nói ngươi vì điều tra Nam Cung gia mà mất tích, một thân toàn vết thương này là thế nào?"

Ánh mắt Tiêu Phong hơi trầm xuống, nở nụ cười chua xót.

"Lúc trước ta bị người của Nam Cung gia ám toán, bị trọng thương mất đi ý thức, nếu không phải được một nữ tử cứu giúp sợ là đã sớm rơi vào miệng ma thú rồi, hơn nữa, sau lần ám toán đó thực lực của ta bị phong bế, không thể chiến đấu nhưng nàng kia cũng chưa từng ghét bỏ ta là phế vật, vẫn cẩn thận chiếu cố ta, nàng không phải rất xinh đẹp, chỉ được coi là thanh tú, cũng không phải thiên kim tiểu thư của đại gia tộc, nhưng bởi vì phần ôn nhu thiện lương này, ta yêu nàng."

Kỳ thật sau khi nghe lời này, Mộ Như Nguyệt cũng đoán được một ít manh mối, không ngờ loại chuyện cẩu huyết này lại xảy ra với Tiêu Phong.

Bị thương được người ta cứu giúp, sau đó yêu luôn nữ tử cứu hắn.

Này cũng quá cẩu huyết đi?

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Sau đó?"

"Sau đó..." ánh mắt Tiêu Phong có chút ảm đạm, nói tiếp, "Sau đó cha mẹ nàng ghét bỏ ta là một phế vật, không cho nàng tiếp xúc với ta, an bài cho nàng một vị hôn phu, lúc đầu nàng còn phản kháng sự an bài của cha mẹ nhưng thời điểm ta nói muốn mang nàng đào hôn, nàng hối hận, nàng nói lấy thực lực của ta không thể bảo hộ nàng, ta vốn nghĩ chờ đến khi thương thế tốt lên sẽ mang nàng trở về Tiêu gia, nhưng mà vị hôn phu của nàng cũng không có ý buông tha ta, mà nàng lại trơ mắt nhìn tất cả..."

"Gia tộc kia là gia tộc gì?" Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phong, hỏi.

"Nam đảo Ngô gia, nữ tử kia là đại tiểu thư Ngô gia Ngô Khuynh Tuyết, thôi, coi như ta nhìn người không rõ, nếu bởi vì ta không có thực lực mà lựa chọn rời bỏ, vậy nữ tử này cũng không đáng để ta yêu."

Buồn cười lúc đầu hắn còn cho rằng nàng đặc biệt, không vì thân phận hay thiên phú mà lựa chọn ở bên hắn, lúc ấy hắn còn thấy may mắn vì thực lực bị niêm phong, nếu không như thế, sao hắn có thể nhìn rõ tâm một người?

Mộ Như Nguyệt cầm cổ tay Tiêu Phong, đáy mắt xẹt qua một tia sáng: "Vô Trần, giúp ta một tay."

Dạ Vô Trần khẽ cong môi, tươi cười tà mị: "Đừng nói là một, cho dù một trăm, vi phu đều nguyện ý."

"Rất đơn giản, ngươi hẳn là đã nhìn ra phong ấn trong cơ thể đại ca, ta luyện chế một viên đan dược đỉnh địa giai, ngươi hỗ trợ ta phá vỡ phong ấn cho hắn."Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, cái phong ấn này dĩ nhiên là Nam Cung Tử Phượng hạ, hơn nữa còn khống chế Tiêu Phong ở bên trong, nếu không nhanh chóng giải trừ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Cũng chính vì phong ấn này khiến nàng hoàn toàn tin tưởng thân phận Tiêu Phong.
Bình Luận (0)
Comment