Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, nhấc chân hung hăng đá về phía Phượng Kinh Thiên, cũng may hắn đã sớm phòng bị chiêu này của nàng, nghiêng người dễ dàng tránh né.
Hắn nhướng mày, vẻ mặt cười như không cười nhìn nữ nhân mặt lạnh trước mắt: "Nữ nhân vẫn nên thục nữ một chút thì tốt hơn, đừng cả ngày chỉ biết đá hạ thân nam nhân, đương nhiên, nếu ngươi gả cho ta, vậy cho ngươi đá một cái cũng không sao... bất quá, cách ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng cũng thật kì lạ."
Kỳ thực Mộ Như Nguyệt rất muốn phản bác hắn một câu, nàng cũng không bảo hắn cứu nàng, cho dù không bị Phượng Kinh Thiên gặp được, nàng đã ăn viên đan dược kia rồi nên chắc chắn ma thú không thể cảm nhận được hơi thở của nàng, không có kế sách vẹn toàn làm sao nàng có thể một mình đi gặp loại nữ nhân như Nam Cung Tử Phượng?
Trước giờ nàng luôn rất quý trọng sinh mạng mình, làm sao có thể xúc động nhất thời?
Nhưng mà Phượng Kinh Thiên cứu nàng cũng là sự thật, nàng không thể lấy oán trả ơn...
"Yêu nghiệt, ân tình này ta sẽ trả cho ngươi, nhưng ngươi đừng nghĩ trông cậy vào chuyện này mà ta có hảo cảm với ngươi, Mộ Như Nguyệt đời này kiếp này chỉ có một nam nhân, ngoài hắn ra trong lòng ta không chứa được những người khác! Càng đừng nói chuyện lấy thân báo đáp!"
Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn khuôn mặt tuyệt thế của Phượng Kinh Thiên, ánh mắt kiên định.
Nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt kia từ từ biến mất, Phượng Kinh Thiên híp mắt phượng, đáy lòng bắt đầu tràn lên lửa giận.
Nữ nhân này ngoài nam nhân kia thật sự không nhìn thấy những người khác?
"Nữ nhân, tương lai còn dài, ta có rất nhiều thời gian làm ngươi tiếp nhận ta." Phượng Kinh Thiên lại cong môi cười, để có được nàng hắn không thể nóng vội nhất thời.
"Ta muốn đi, ngươi cản được sao?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.
"Nữ nhân, phỏng chừng ngươi không biết đây là nơi nào", thanh âm Phượng Kinh Thiên hơi dừng một chút, "Nơi này là Trung Châu, hơn nữa, trước đó ta đã phong ấn lực lượng trong cơ thể ngươi, ngươi đừng trách ta, ta chỉ muốn ở cùng ngươi một thời gian thôi, nếu không phong ấn ngươi, chỉ sợ ta căn bản không giữ ngươi lại đây được."Nói tới đây, Phượng Kinh Thiên cười âm hiểm, hắn không muốn cùng Nam Cung Tử Phượng làm bậy, nhưng mà vì có được nàng, hắn có thể không từ thủ đoạn!
Nếu có thể buộc nàng lưu lại đây, cho dù làm thực lực của nàng biến mất thì có sao? Dù nàng có là phế vật hắn cũng sẽ thương yêu nàng cả đời...
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lẽo, sự cảm kích đối với Phượng Kinh Thiên không còn sót lại chút gì, nàng lạnh lùng nhìn nam nhân mỹ giống yêu nghiệt tuyệt thế kia, thanh âm lạnh băng không chút độ ấm: "Phượng Kinh Thiên, ngươi sẽ hối hận!"
"Ha ha", Phượng Kinh Thiên ngửa đầu cười to hai tiếng, tiếng cười điên cuồng mà tràn ngập dụ hoặc, "Nữ nhân, ta nói rồi, ta sẽ làm ngươi cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của ta, thời gian này ngươi cứ ở lại Phượng gia, không có lệnh của ta ngươi không có khả năng rời khỏi đây."
Bỏ lại những lời này, nam nhân nghênh ngang mà đi.
Mộ Như Nguyệt chăm chú nhìn hồng y biến mất trước mắt, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, nàng khẽ nhắm mắt lại vận dụng nguyên khí.
Nàng chậm rãi thở ra một hơi...
Cơ thể nàng quả thật bị hạ phong ấn, nhưng rõ ràng yếu hơn rất nhiều so với phong ấn của Nam Cung Tử Phượng, hiển nhiên Phượng Kinh Thiên chỉ mới tiến vào cấp thiên phú mà thôi....
Cho nên, dù trong cơ thể có phong ấn cũng không ảnh hưởng đến nàng tu luyện.