Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 282

"Thiên phú!"

Trong thư phòng, Phượng Tường biến sắc, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Ở Phượng gia chỉ có hai tiên thiên, một là ta, một là Phượng Kinh Thiên, không có ai sắp đột phá cấp thiên phú, vậy rốt cuộc sẽ là ai tới Phượng gia ta đột phá?"

Hắn cau mày, cuối cùng không chờ được nữa, bay ra phía ngoài cửa.

Trong tháp cao, hỏa hồn tựa như cảm nhận được lực lượng kia gần trong gang tấc, sắc mặt khẽ động, cười ha ha hai tiếng: "Tiểu nha đầu kia nhanh đột phá như vậy? Ta còn cho rằng phải mấy tháng nữa chứ, cũng đúng, dù sao nàng cũng là chuyển thế của người kia, thiên phú sao có thể kém được? Mà nàng đột phá thiên phú, phỏng chừng bầu trời Trung Châu liền phải thay đổi rồi, có lẽ vị tuyệt đại cường giả mấy ngàn năm trước tung hoành Trung Châu kia đã trở lại, đáng tiếc tiểu tử kia yêu người không nên yêu, dựa vào năng lực của nha đầu này, hắn hoàn toàn không xứng với nàng."

Ngay từ ánh mắt đầu tiên hắn đã nhìn thấu thân phận thật của Mộ Như Nguyệt cho nên mới khách khí với nàng như thế, nếu đối phương chỉ là một thiên tài bình thường, làm sao hắn có thể nói những lời như thế?"Cũng không biết Phượng tiểu tử có nghe lọt lời ta nói hay không, còn có mấy người Phượng gia kia, nha đầu kia không phải là người Phượng gia có thể trêu chọc, còn chưa kể đến Bạch Trạch ẩn cư ở Trung Châu kia, chỉ bằng thực lực của nàng đã không thể coi thường, một khi có cơ hội nàng sẽ trở thành tuyệt thế cường giả như mấy ngàn năm trước."

Hỏa hồn lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Lúc này hắn dĩ nhiên không biết, Phượng gia đã đắc tội với Mộ Như Nguyệt rồi.... Vọng tưởng giết nàng, làm sao nàng có thể để Phượng gia tồn tại?

---------------------

Lam Hinh ngây ngốc ngồi dưới đất, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt một thân bạch y nhiễm máu.

"Ngươi... ngươi không phải phế vật?"

Nữ nhân này cư nhiên không phải phế vật?

Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lam Hinh, ánh mắt như đao quét qua khiến nàng nhịn không được hét chói tai.

"Vì sao ngươi phải gạt chúng ta? Vì sao muốn giả bộ làm phế vật gạt chúng ta?"

Nếu Lam Hinh sớm biết nàng đột phá cấp thiên phú, dù tâm cao khí ngạo cũng không dám đến gây sự, sở dĩ nàng có lá gan lớn như vậy cũng chỉ vì  nghĩ rằng nữ nhân này là phế vật thôi...

"Trước nay ta chưa từng nói ta là phế vật." Mộ Như Nguyệt rũ mắt, nhàn nhạt nói.

Lam Hinh rùng mình.

Quả thật trước nay nàng đều không hề nói mình là phế vật, là bọn họ vẫn luôn hiểu lầm thôi...

"Vậy vì sao ngươi phải che giấu thực lực? Vì sao lại làm như vậy?" Thanh âm Lam Hinh run run.

Tuy Trung Châu này cường giả khắp nơi nhưng ở đây còn chưa tính là cảnh nội Trung Châu, chỉ là biên cảnh mà thôi, cho nên cũng không có những thế lực cường hãn như ở Trung Châu, mà nàng còn không muốn trêu chọc một cường giả thiên phú....

Lam Hinh cắn môi, khuôn mặt tái nhợt hết sức dọa người.

Những người khác cũng sợ tới mức run bần bật, không còn khí thế vênh váo tự đắc lúc đầu....

Đột nhiên, một tiếng quát lớn từ trên không trung vang lên: "Là vị nào tới Phượng gia ta đột phá? Có thể xuất hiện không? Cũng để Phượng mỗ làm tròn trách nhiệm chủ nhà."

Lời nói vừa dứt, một thân ảnh màu xanh đáp xuống trước mặt mọi người.

Ánh mắt Phượng Tường xẹt qua mọi người, lướt qua Mộ Như Nguyệt cũng không dừng lại lâu, hắn khẽ cau mày, lặp lại lần nữa: "Rốt cuộc là vị nào đột phá ở chỗ này?"

Hiện giờ Mộ Như Nguyệt đã thu liễm khí thế, trở nên bình thường giản dị cho nên Phượng Tường đương nhiên không phát hiện nàng chính là người mới vừa đột phá cấp thiên phú.
Bình Luận (0)
Comment