Có lẽ vì nàng là người Trung Hoa, Mộ Như Nguyệt cũng không bài xích nàng mà còn có cảm giác thân cận.
"Mộ Như Nguyệt."
"Mộ Như Nguyệt? Tên này không tồi, nhưng mà ta cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi, aiz, thôi, không nghĩ mấy chuyện phí tế bào não đó nữa", Diêu Vân Thanh lắc đầu nói, "Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nói chúng ta ở Trung Hoa sẽ trở nên thế nào? Có thể chết rồi không? Không biết cái tiện nam nhân kia nhìn thấy ta đã chết, có thể hối hận? Ta nghĩ hẳn là không thể nào, nếu ta còn có cơ hội trở lại Trung Hoa, nhất định phải chia tay với tiện nam nhân kia, thành toàn cho đôi tra nam tra nữ kia."Diêu Vân Thanh có chút thương cảm, người duy nhất nàng không yên lòng chính là mẫu thân.
Cũng không biết sau khi biết tin mình chết, mẹ có đau buồn muốn chết hay không, hơn nữa còn chìm đắm trong bi thương không thoát ra được.
Sau khi ly dị với cha, mẹ vẫn không tái giá, cũng rất quan tâm nàng, sợ nàng bị mẹ kế khi dễ, thường xuyên lén đến thăm nàng, nếu không vì lúc trước tòa án phán nàng ở với cha, mẹ cũng sẽ không cô đơn như vậy...
"Vân Thanh, ngươi có biết trên đời này có một loại người có thể phá vỡ không gian?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói, "Chờ đến khi trở thành thần thì có thể xuyên qua không gian, đến lúc đó không chừng chúng ta có thể trở lại Trung Hoa! Không chỉ có ngươi, ta cũng có lý do muốn trở về!"
Diêu Vân Thanh nghi hoặc nhìn nàng: "Tiểu Nguyệt Nhi, thân phận của ngươi ở Trung Hoa là gì?"
Tựa như hoài niệm lại chuyện cũ, ánh mắt Mộ Như Nguyệt trở nên nhu hòa: "Ở Trung Hoa có một số người tu chân, ta cũng là người tu chân đến từ thế gia y học, hiện giờ gia gia đã già, cha mẹ mất tích, em trai còn chưa đủ lớn để gánh trọng trách, mà kẻ thù gia tộc lại quá nhiều, ta mất tích sẽ khiến gia tộc lâm vào nguy nan cho nên ta cần phải trở về, mặc kệ con đường phía trước khó khăn cỡ nào, ta đều sẽ trở về Trung Hoa!"
"Tốt!" Diêu Vân Thanh trịnh trọng gật đầu, "Vậy chúng ta cùng trở về Trung Hoa, đến lúc đó ta còn muốn mang một soái ca cường đại về, làm tiện nam nhân kia khóc lóc thảm thiết mới thôi!"
Nếu nàng mang theo một thân thực lực này trở lại Trung Hoa, lúc đó muốn gió được gió muốn mưa được mưa, còn sợ tiện nam nhân kia không đến quỳ gối khẩn cầu nàng tha thứ sao?
Tựa như nhìn thấy cảnh tượng kia, Diêu Vân Thanh chống nạnh cười ha hả.
Mộ Như Nguyệt híp mắt đánh giá Vân Thanh....
Bất luận là dung mạo hay thiên phú, Diêu Vân Thanh đều thuộc hạng nhất, nếu nàng có thể kết đôi với Tiêu Phong đại ca, vậy sẽ rất hoàn mỹ. Bất quá tuy cũng đến từ Trung Hoa giống nàng nhưng Mộ Như Nguyệt vẫn chưa hiểu rõ Vân Thanh, cho nên đợi sau khi tìm hiểu rõ mới quyết định có muốn làm như vậy hay không....
"Tiểu Nguyệt Nhi, ta tới Trung Châu là vì vào học phủ học tập, còn ngươi?" Diêu Vân Thanh quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Ta cũng vì Trung Châu học phủ mà đến."
"Thật sao, vậy thì quá tốt", Diêu Vân Thanh vỗ tay, vui vẻ cười nói, "Chúng ta đi mau thôi, nửa tháng nữa là đến ngày khảo hạch, hi vọng chúng ta có thể đến kịp..."
Mỗi năm Trung Châu học phủ đều sẽ tiến hành khảo hạch, nếu được tiến cử thì có thể trực tiếp vào học phủ học, còn nếu không có thế lực đề cử thì nhất định phải tiến hành khảo hạch.
Sáng sớm, Triệu Khuynh Tuyết đã đến chỗ chiêu sinh, vừa định đưa thư đề cử ra, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc cách đó không xa đang đi tới.
Đồng tử chợt co rụt lại, trong mắt nàng xẹt qua một tia ghen ghét, nhưng rất nhanh đã bị nàng thu liễm đi.