Đơn giản?
Nét mặt Hoa Ngôn cứng lại rồi, cười gượng hai tiếng: "Tống lão, ngươi nói giỡn đúng không?"
Nhiều năm nay, Trung Châu học phủ tuyển không ít thiên tài, ngay cả những thiên tài đó cũng không nói khảo hạch của học phủ đơn giản...
"Ngươi cho rằng lão phu nói giỡn với ngươi?" Tống Nhiên hung hăng trừng mắt hắn một cái, phủi phủi vạt áo rồi đi thẳng vào phòng khảo hạch, có lẽ là gặp được một yêu nghiệt biến thái như Mộ Như Nguyệt rồi, cho nên mấy người sau đó tiến vào khảo hạch, hắn nhìn thế nào cũng không hài lòng.
Mặt Hoa Ngôn dại ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm thân ảnh lão giả rời đi, cả người giống như choáng váng, nỗi khiếp sợ trong lòng không thể tự kiềm chế.
Nữ nhân kia chẳng những thông qua khảo hạch, mà còn nói khảo hạch quá đơn giản?
"Tiêu Như Nguyệt!" Triệu Khuynh Tuyết hít sâu một hơi, đáy mắt lộ ra phẫn nộ, nàng vốn cho rằng nữ nhân này nhất định sẽ thất bại, ai ngờ lại dễ dàng thông qua như vậy, cục tức này thế nào cũng nuốt không trôi.
Nếu nàng đã lựa chọn gia nhập đan đường, vậy mình cũng vào đan đường thôi....
"Nguyệt Nhi."
Diêu Vân Thanh vừa ra khỏi phòng khảo hạch liền nhìn thấy thiếu nữ đi đến, đôi mắt lập tức sáng ngời, vội vàng tiến lên đón: "Nguyệt Nhi, khảo hạch thế nào?"
Mộ Như Nguyệt than thở một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn thấy bộ dáng mất mát này, trong lòng Diêu Vân Thanh căng thẳng, cẩn thận hỏi: "Sẽ không... thất bại chứ?"
"Không phải", Mộ Như Nguyệt cười khổ nói, "Ta nghĩ rằng khảo hạch của Trung Châu học phủ rất khó khăn, nhưng không ngờ lại đơn giản như vậy, sớm biết như thế, sao ta còn phải tham gia khảo hạch làm gì? Đúng là làm điều thừa."
Diêu Vân Thanh trợn tròn mắt, nàng nghĩ tới bản thân trải qua bao nhiêu khó khăn mới thông qua khảo hạch, Mộ Như Nguyệt lại nói vì khảo hạch quá đơn giản nên khiến nàng thất vọng?
Nàng còn có thể đả kích người ta thêm nữa không?
Diêu Vân Thanh ổn định lại hô hấp, ai oán nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nguyệt Nhi, ngươi chừa cho ta chút mặt mũi được không? Đơn giản? Ngươi nói khảo hạch của học phủ rất đơn giản? Ngươi như vậy thì mấy người bọn ta làm sao sống? Thật không biết ngươi có phải yêu nghiệt không."
Nàng tuyệt đối là một yêu nghiệt hàng thật giá thật!
"Ta chỉ ăn ngay nói thật, khảo hạch của học phủ thật sự làm ta thất vọng." Mộ Như Nguyệt nhún vai, nhàn nhạt nói.
Diêu Vân Thanh vừa định nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Khuynh Tuyết bước nhanh tới, sắc mặt nàng lập tức trầm xuống.
"Lại là nàng, đúng là âm hồn bất tán mà, Nguyệt Nhi, có muốn ta giáo huấn nữ nhân này một chút không?"
"Không cần", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên, "Nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể thôi, đối phó với loại người này, làm lơ là biện pháp tốt nhất, việc gì phải làm ô uế tay mình?""Nói cũng đúng." Diêu Vân Thanh khẽ gật đầu, hơi cong khóe môi.
Đoạn đối thoại của hai người không nhỏ, rơi vào tai Triệu Khuynh Tuyết làm nàng biến sắc, nàng cắn chặt răng, trừng mắt Mộ Như Nguyệt cùng Diêu Vân Thanh.
Ngay thời điểm nàng muốn mở miệng, một thanh âm sợ hãi than từ phía sau vang lên.
"Các ngươi mau nhìn xem, nam nhân kia là ai? Thật đẹp mắt! Trời ạ, trên đời này lại có một nam nhân tuấn mỹ như thế, chẳng lẽ hắn cũng là học viên mới lần này?"
Triệu Khuynh Tuyết quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt, một khuôn mặt tuấn mỹ lọt vào mắt nàng.
Trong miệng thiếu niên ngậm một cọng rơm, khuôn mặt tuấn mỹ còn có một chút nét trẻ con, bạc y nhẹ bay trong gió, khóe môi gợi lên nụ cười lười biếng.