Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 343

Trung Châu học phủ, trên đài luận võ, một đám đệ tử nhìn hai nữ tử cầm kiếm đứng phía trước, trong mắt mang theo sự phấn khích mãnh liệt, còn người còn huýt sáo ồn ào.

"Các ngươi đoán, Lưu Ly của đan đường đấu với Diêu Vân Thanh của võ đường, ai sẽ thắng?"

"Nếu là tỷ thí đan dược, Lưu Ly nhất định thắng, nhưng nếu chiến đấu thì không chắc, nghe nói thực lực của Diêu Vân Thanh cũng rất lợi hại, rõ ràng chỉ là đệ tử mới nhập học nhưng đã ở cấp thiên phú rồi, tuy thiên phú trẻ tuổi ở học phủ không ít nhưng ở tuổi nàng thì rất ít."

Mọi người nghị luận sôi nổi nhưng đều giữ thái độ xem kịch vui.

Hai mỹ nhân mỗi người một vẻ, hai bên mà đánh nhau cũng được xem là cảnh đẹp ý vui."Lưu Ly, nói, Triệu Khuynh Tuyết ở đâu?" Diêu Vân Thanh ngước mắt nhìn Lưu Ly trước mặt, trong mắt lửa giận ngập trời, "Đem Triệu Khuynh Tuyết ra đây cho ta, ta muốn giết nàng!"

Lưu Ly cười nhạo, khinh miệt đánh giá nữ tử trước mặt mình: "Giết nàng? Ngươi sao? Diêu Vân Thanh, ngươi chỉ là một con nhóc không biết ở đâu ra, đừng tưởng ỷ vào mình thông qua khảo hạch vào học phủ thì cho rằng mình là thiên tài, trong mắt quý tộc chúng ta, ngươi chẳng là cái thá gì! Đừng nói chuyện Mộ Như Nguyệt mất tích không liên quan đến Triệu Khuynh Tuyết, nếu có liên quan thì thế nào? Ngươi còn có thể chạy đến Triệu gia giết nàng hay sao? Chỉ sợ ngươi còn chưa tới gần nàng, đã bị ca ca bảo hộ muội muội thành si kia giết trước rồi."

Trong mắt Diêu Vân Thanh mang theo phẫn nộ cùng lo lắng.

Mộ Như Nguyệt mất tích đã nửa năm rồi, trời biết nửa năm qua nàng tìm khắp mọi ngóc ngách của học phủ, thậm chí tìm xung quanh học phủ cũng không tìm ra tung tích Mộ Như Nguyệt.

Như vậy chỉ có còn một khả năng, đó là nàng đã gặp nguy hiểm, mà người khiến nàng gặp nguy hiểm cũng chỉ có đám người Triệu Khuynh Tuyết này!

Lần trước nữ nhân kia chạy thoát, nếu để nàng gặp được, nhất định sẽ báo thù cho Mộ Như Nguyệt!

"Lưu Ly, đừng cho rằng ta không biết suy nghĩ trong lòng ngươi, đám các ngươi đều ước gì Tiểu Nguyệt Nhi chết đi, lúc nàng mới bước vào đan đường đã khi dễ nàng, còn bức bách nàng tham gia khảo thí, cuối cùng nàng thông qua khảo thí các ngươi lại không cam lòng, mặc kệ thế nào, trình độ luyện đan của Nguyệt Nhi cao hơn các ngươi, các ngươi không phục cũng vô ích, ở đan đường các ngươi chỉ có thể sống dưới ánh hào quang của nàng, cả đời cả kiếp này!"

Thiếu nữ kia phong hoa tuyệt đại, kinh diễm chúng sinh như thế, không có khả năng không bị ghen ghét, đặc biệt là Lưu Ly lúc trước còn giúp Triệu Khuynh Tuyết vũ nhục nàng.

"Tiện nhân!"

Lưu Ly biến sắc, ánh mắt phẫn nộ: "Ngươi nói ta ghen ghét nàng? Nàng có cái gì đáng để ta ghen ghét? Còn không phải ỷ vào mình có chút thiên phú liền muốn làm gì thì làm, trong học phủ cũng không phải không có người trẻ tuổi đạt đến địa giai cao cấp, tại sao ta phải ghen ghét nàng?"

Không sai, Lưu Ly quả thật ghen ghét Mộ Như Nguyệt, nhưng lời này nàng không thể nói ra.

Xôn xao!

Diêu Vân Thanh nâng trường kiếm, cuốn lên một luồng ánh sáng vàng, ầm ầm ầm, mặt đất chợt rung động, vô số đất đá trên mặt đất bắt đầu bay lên, hung hăng phóng về phía Lưu Ly.

Sắc mặt Lưu Ly trầm xuống, kiếm màu đỏ xẹt qua không trung, lập tức một ngọn lửa bùng lên, hóa thành vô số thanh kiếm sắc bén đánh vào những đất đá kia.

Phanh!

Phanh phanh phanh!

Đất đá bị kiếm lửa đâm thủng, hóa thành vô số bột phấn rơi trên mặt đất...
Bình Luận (0)
Comment