Sắc mặt Tử Thiên Cảnh trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi gợi lên nụ cười lười biếng, thanh âm dễ nghe vang lên: "Triệu Khuynh Tuyết, phải không?"
Triệu Khuynh Tuyết không nghĩ tới Tử Thiên Cảnh sẽ biết tên mình, sắc mặt đỏ lên, thẹn thùng nói: "Tử công tử nếu không ngại, có thể gọi ta là Tuyết Nhi."
Tuyết Nhi?
Dạ dày Tử Thiên Cảnh lập tức như sóng cuộn biển gầm, hắn nhịn không được chạy qua một bên ói mửa, nhất thời quên luôn chuyện tính sổ với Triệu Khuynh Tuyết, chỉ muốn phun hết đồ ăn hôm nay ra.
"Xin lỗi", Tử Thiên Cảnh lau chùi khóe miệng, dung nhan đẹp đến mức khiến vạn vật thất sắc, đáy mắt lộ ra ý cười, nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác âm trầm: "Hai chữ này làm ta ghê tởm, nhất thời không nhịn được."Sắc mặt Triệu Khuynh Tuyết lúc xanh lúc trắng, xấu hổ giận dữ trừng mắt Tử Thiên Cảnh, nước mắt lưng tròng.
"Tử công tử, vì sao ngươi vũ nhục ta?"
"Vũ nhục?" Tử Thiên Cảnh cười nói, "Xin lỗi, vũ nhục ngươi chính là tự sỉ nhục mình, ngươi còn không đáng để ta vũ nhục."
Đối với một nữ tử, tổn thương lớn nhất là cái gì? Đơn giản là người ngươi yêu ngay cả vũ nhục ngươi cũng khinh thường...
"Vậy nàng thì sao?" Triệu Khuynh Tuyết tựa như mất hết lý trí, chỉ vào Mộ Như Nguyệt, phẫn nộ quát, "Tại sao ngươi còn muốn ở bên cạnh loại nữ nhân như nàng? Nàng chẳng những ti tiện vô sỉ, cởi sạch quần áo câu dẫn Vô Trần sư huynh, còn có quan hệ mờ ám với nam nhân khác, các ngươi biết trước khi quen biết Dạ Vô Trần và tiến vào Tiêu gia nàng đã làm gì không? Nàng là nữ nhân lưu lạc phong trần, không biết đã có quan hệ với bao nhiêu nam nhân, hiện tại đã không phải là thân trong sạch, chỉ cần tinh mắt một chút thì có thể nhìn ra nàng đã sớm phá thân."
Nếu những người này chịu động não một chút, có lẽ sẽ phát hiện ra những lời Triệu Khuynh Tuyết nói rõ ràng có lỗ hổng. Nữ tử có thực lực cường đại như vậy làm sao có thể lưu lạc phong trần?
Nhưng những người ở đây đã sớm bị sự ghen ghét và phẫn nộ che mờ lý trí.
Nữ nhân như thế còn dám mơ tưởng đến nam nhân hoàn mỹ như vậy? Cũng không nhìn xem ngoại trừ dung mạo ra nàng còn có cái gì? Làm sao xứng đôi với Vô Trần sư huynh?
Hơn nữa ở đại lục này, trên người nữ tử sẽ tỏa ra mùi hương xử nữ, bình thường không ai để ý, hiện giờ tra xét một chút đã nhận ra trên người nữ nhân này không có loại mùi hương này, như vậy chứng tỏ nàng đã sớm cùng nam nhân khác tằng tịu với nhau.
Nam nhân kia sẽ là Vô Trần sư huynh sao?
Tuyệt đối không có khả năng này!
Vô Trần sư huynh ánh mắt cao như vậy sao có thể xem trọng nàng? Vậy cũng chỉ còn một khả năng, chính là nữ nhân này đúng như lời Triệu Khuynh Tuyết nói, đã có quan hệ với không ít nam nhân.
"Lúc trước nàng không minh bạch chạy tới võ đường, còn phát ngôn bừa bãi muốn gặp Vô Trần sư huynh, ta còn tưởng rằng nàng cùng Vô Trần sư huynh quen biết nhau, không ngờ thế gian này lại có nữ nhân phóng đãng như thế."
"Trên đời này mà có nam nhân coi trọng nàng chắc chắn là bị mù, ngay cả súc sinh cũng sẽ không thích nữ nhân dâm đãng như vậy."
"Cũng không nghĩ lại hành động của ngươi xứng với Vô Trần sư huynh sao? Con người thì nên tự mình hiểu lấy, ngươi a, vẫn là nên sớm cút đi, Vô Trần sư huynh liếc mắt nhìn ngươi một cái cũng là vũ nhục hắn."
"Nam nhân ưu tú như Vô Trần sư huynh chỉ có Nhược Ảnh sư tỷ mới xứng đôi, còn ngươi ngay cả một đầu ngón chân của Nhược Ảnh sư tỷ cũng không bằng."