Hắn chỉ biết là mình vừa về tới học phủ thì nghe người ta nghị luận một đám đệ tử võ đường đi tìm Tiêu Như Nguyệt gây phiền toái, sau khi Mộ Như Nguyệt về Tiêu gia đã đổi thành họ Tiêu, có lẽ Tiêu Như Nguyệt chính là Nguyệt Nhi?
Cho nên hắn ôm hi vọng chạy tới đây tìm, không ngờ nàng thật sự ở Trung Châu học phủ.
Chẳng qua cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn chính là thê tử mình yêu lau tay cho nam nhân khác, ôn nhu nghiêm túc như vậy, làm trong lòng hắn bốc lên từng đợt chua lè....
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt Dạ Vô Trần đảo qua đám đệ tử sắc mặt tái nhợt kia, lúc rơi vào Lâm Nhược Ảnh thì hơi ngừng một chút, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo.
Lâm Nhược Ảnh cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch nhìn nam nhân tôn quý, tuấn mỹ, cường đại như tu la.
Người trong học phủ đều cho rằng quan hệ giữa nàng và Vô Trần không tồi, nàng cũng tự xưng là bằng hữu của hắn, còn nhờ sư phụ làm chủ gả nàng cho hắn, nhưng chỉ có Lâm Nhược Ảnh mới biết rõ, nam nhân này vẫn chưa từng chú ý đến nàng, cho nên nàng muốn làm gì đó khiến hắn cảm động.
Bất luận là trợ giúp Mộ Như Nguyệt hay hiện tại là tru sát nàng, đều là vì nam nhân này.
Nhưng mà...
Nghĩ đến lời nam nhân này vừa nói, Lâm Nhược Ảnh chỉ cảm thấy trái tim mình run rẩy.
Nữ nhân này sao có thể là thê tử của hắn? Hắn tôn quý, cường đại, tà mị, hoàn mỹ như vậy sao có thể sớm cưới vợ?Nàng thật sự không thể tin, cũng không muốn tin tưởng!
Mà nếu hắn thật sự đã có thê tử, vậy còn nàng, chẳng phải cả đời này đều không còn cơ hội nữa sao?
Lúc này, đám nữ nhân đều dùng ánh mắt ghen ghét hung ác trừng Mộ Như Nguyệt, tựa như muốn lăng trì nàng, nhưng mà so với ghen ghét, các nàng đều sợ hãi nhiều hơn.
Là ai nói Dạ Vô Trần không thích nữ nhân mặt dày vô sỉ này?
Là ai nói nữ nhân này thoát y câu dẫn Dạ Vô Trần, còn muốn hạ dược hắn? Người ta rõ ràng là phu thê a, cần dùng dược để câu dẫn sao? Nếu bọn họ là phu thê, đã động phòng rồi, vậy chuyện nữ nhân này không phải thân hoàn bích là chuyện rất bình thường sao? Bọn họ còn bôi nhọ nàng lưu lạc phong trần cùng nhiều nam nhân quan hệ mờ ám.
Dạ Vô Trần mắt cao hơn đầu làm sao có thể cưới loại nữ nhân phong trần chứ?
Lập tức, ánh mắt mọi người đều phẫn nộ nhìn về phía Triệu Khuynh Tuyết đã hôn mê....
Triệu Khuynh Tuyết cũng không ngờ rằng kế hoạch của mình chỉ còn một chút nữa là thành công, cố tình Dạ Vô Trần lại trở về vào lúc này, hắn tới, lời nói dối của nàng đều phá sản rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tử Thiên Cảnh cười lạnh, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên sát khí lạnh lẽo, "Hỏi bọn hắn không phải rõ ràng hơn sao? Đám nữ nhân này vũ nhục nàng, nói ngươi cực kì chán ghét nàng, mà nàng còn quấn quýt ngươi không thôi làm ngươi không thể chịu được, còn nói nàng lưu lạc phong trần cùng vô số nam nhân ái muội không rõ, vọng tưởng thoát y câu dẫn ngươi, còn hạ xuân dược với ngươi...."
Vẻ vui mừng đoàn tụ với Mộ Như Nguyệt trong mắt Dạ Vô Trần dần dần biến mất, ánh mắt đầy sát khí nhìn những gương mặt sợ hãi của đám nữ tử kia.
"Những lời đó, là ai nói?"
"Là nàng", Tử Thiên Cảnh nhướng mày, cười cười chỉ về phía Triệu Khuynh Tuyết đã hôn mê trên mặt đất, sau đó dời mắt về phía Lâm Nhược Ảnh, phẫn nộ nói, "Còn có nữ nhân này, tự xưng là bằng hữu của ngươi, dùng giọng điệu nữ chủ nhân nói chuyện với nàng, lúc đầu còn cho rằng nương.... cho rằng nàng là bằng hữu ngươi, muốn thay ngươi chiếu cố nàng một chút, coi nàng là gánh nặng của ngươi? Hiện giờ nghe xong buổi nói chuyện của Triệu Khuynh Tuyết, tụ tập nhiều người ở đây như vậy, lấy danh nghĩa trợ giúp ngươi muốn giết nàng."
Tử Thiên Cảnh lúc này hoàn toàn giống như một nhi tử cáo trạng với phụ thân, mặt mũi đều là ủy khuất và phẫn nộ....