Lời Hộ pháp nói làm Võ Nghi tỉnh táo lại, hắn đè lửa giận xuống, lạnh giọng nói: "Ta đi tìm lão nhân Tống Nhiên kia trước, chờ khi lấy được đan dược chữa khỏi cho Nhược Ảnh, đến lúc đó lại tính sổ với hắn, nếu hắn không cho ta một công đạo, dù phải nháo đến chỗ viện trưởng ta cũng không để yên cho hắn!"
Trong đan đường, Tống Nhiên đã sớm nghe nói bên kia tranh cãi, cười ha hả nói: "Lần này võ đường lỗ nặng, phỏng chừng lão gia hỏa Võ Nghi kia sẽ nhanh chóng tìm đến đây."
Đang nói, bên ngoài có người thông báo: "Tống lão, Võ Nghi trưởng lão đến cầu kiến."
Tống Nhiên ngẩn ra, lần nào lão già kia đến đây cũng xông thẳng vào, lần này đổi tính rồi sao?
"Chậc chậc", Tống Nhiên lắc lắc đầu, hăng hái khí phách nói, "Ta vừa dứt lời, lão già này đã tìm tới cửa rồi, cho hắn vào đi."
Vừa dứt lời đã thấy Võ Nghi sắc mặt xanh mét từ ngoài cửa đi vào.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vui sướng khi người gặp họa của Tống Nhiên, lửa giận trong lòng lại cháy lên, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay tới đây, Võ Nghi đành phải cố nén lại.
"Tống Nhiên trưởng lão, lần này ta tới muốn xin ngươi một viên đan dược phàm giai."
"Đan dược phàm giai?" Tống Nhiên nhướng mày, ngượng ngùng nói, "Cái này, không phải là ta tiếc đan dược không muốn cho ngươi, thật sự là... thật sự là hiện giờ ta không có đan dược phàm giai."
Sắc mặt Võ Nghi trầm xuống: "Ta chuẩn bị dược liệu cho ngươi, ngươi luyện chế đan dược cho ta."
"Ha ha, thật ngại quá, mấy ngày trước ta bất cẩn ngã gãy tay cho nên không thể luyện chế đan dược."
Ngã gãy tay?
Ngươi coi người khác là thằng ngốc sao?
Võ Nghi thật muốn chửi ầm lên, hắn coi người tu luyện đều trở thành phế vật hay sao? Với thực lực của hắn, có rơi xuống vách núi cũng không chết, vậy mà nói ngã một cái liền gãy tay?
"Tống Nhiên, ngươi thật sự không muốn giúp ta?" Võ Nghi nghẹn một bụng lửa giận, híp mắt hỏi.
Tống Nhiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Không phải ta không muốn giúp ngươi mà là ta hữu tâm vô lực a."
"Tốt, rất tốt, Tống Nhiên, bây giờ ta sẽ đi tìm viện trưởng phân xử, đan đường cung cấp đan dược cho võ đường là chuyện đương nhiên, ngươi lại nhân cơ hội mà báo tư thù! Còn có mấy vị đệ tử của ngươi, ta sẽ khiến bọn họ vì chuyện hôm nay mà trả giá đắt! Các ngươi cứ chờ bị phạt nặng đi! Hừ!"
Ném ra một câu này, Võ Nghi phất tay áo rời đi, cho nên không hề nhìn thấy thời điểm hắn vừa xoay người, trên gương mặt già nua của Tống Nhiên lập tức nở nụ cười tươi như hoa.
"Cho dù ngươi cáo trạng với viện trưởng cũng vô dụng."
Hắn vuốt nhẹ chòm râu bạc trắng, vẻ mặt tươi cười nhìn thân ảnh Võ Nghi đi xa....
Trong thư phòng xa hoa cao quý, viện trưởng cẩn thận xem xét cây ngân diệp trên bàn, ánh mắt giống như đang nhìn nhi tử mình. Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng khóc nức nở, làm hắn sợ tới mức ngón tay run lên, suýt chút nữa làm ngân diệp lăn xuống dưới.
Nháy mắt, sắc mặt hắn đen lại.
"Viện trưởng, ngươi phải làm chủ cho ta."
Võ Nghi chạy nhanh từ ngoài vào, quỳ gối trước mặt viện trưởng, từng câu từng chữ mang theo nước mắt, khóc lóc kể lể tựa như bị thiên đại ủy khuất gì.
"Tên hỗn đản Tống Nhiên kia thật quá đáng, dung túng đệ tử hành hung, đặc biệt là Mộ Như Nguyệt và Tử Thiên Cảnh kia, đả thương vô số đệ tử võ đường, còn làm đồ nhi ta trọng thương không rõ sống chết, chuyện này đồ nhi ta cũng có lỗi cho nên ta cũng không muốn so đo gì nhiều, chỉ cần Tống Nhiên lấy ra đan dược cứu mạng đồ nhi ta, ta sẽ bỏ qua chuyện này, ai ngờ Tống Nhiên chẳng những nói không có đan dược, còn lấy lý do thoái thác bị ngã gãy tay không thể luyện chế đan dược, rõ ràng là muốn đồ nhi ta chết a!"