Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 379

Trong lúc quá tức giận, Tử Thiên Cảnh không cẩn thận nói ra ý nghĩ trong lòng, hắn ngẩn ra, vội vàng nhìn về phía hai người, trong mắt có chút khiếp sợ.

"Mẫu thân?" Dạ Vô Trần cong môi cười, "Bổn vương đã nghe Nguyệt Nhi nói, lúc đầu ngươi ngộ nhận nàng là mẫu thân ngươi, bất quá, bổn vương và nàng còn chưa sinh con đẻ cái, lấy đâu ra nhi tử?"

Cũng khó trách Dạ Vô Trần không nhận ra, bởi vì trong kí ức của Nam Cung Tử Phượng, nhi tử kiếp trước của bọn họ bị cầm tù ở một nơi thời gian ngưng đọng, nói cách khác, dù đã qua ngàn năm, nhi tử của bọn họ vẫn là bộ dáng năm tuổi, sao có thể lớn như vậy?

Quan trọng hơn là, nhi tử của bọn họ bị chặt đứt tay chân, còn di truyền một đôi mắt tím giống hắn, cho nên không nhận ra Tử Thiên Cảnh cũng là chuyện đương nhiên.

"Ta...."

Tử Thiên Cảnh nhất thời ngây ngẩn, bỗng nhiên căm giận nói: "Ta không quan tâm nhiều như vậy, nàng chính là của ta! Ta muốn ở bên cạnh nàng!"

Hắn đã rất nhiều lần muốn nói ra hết tất cả, nhưng mà cuối cùng vẫn sợ hãi, sợ bọn họ không nhận hắn, không tin lời hắn nói....

Dạ Vô Trần nhướng mày, lơ đãng đảo qua khuôn mặt Tử Thiên Cảnh, sau đó rũ mắt nhìn nữ tử bên cạnh, cười nói: "Nguyệt Nhi, chúng ta nhanh chóng ăn xong rồi tiếp tục đi hoàn thành kế hoạch tạo người, ngươi nói chúng ta sinh mấy đứa thì tốt? Không phải có câu nói cha mẹ sinh con trời sinh tính sao? Hay là, chúng ta sinh chín đứa đi?"

Lời này là hắn cố tình nói cho Tử Thiên Cảnh nghe.

Không phải ngươi nói Nguyệt Nhi là của ngươi sao? Đáng tiếc, nàng đã sớm là thê tử của Dạ Vô Trần ta....

Mộ Như Nguyệt liếc xéo hắn một cái: "Chín? Có bản lĩnh ngươi sinh mấy đứa cho ta xem!"

"Chúng ta sinh ba lần, mỗi lần đều là thai ba là đủ rồi", Dạ Vô Trần ôm eo Mộ Như Nguyệt, ghé sát vào tai ái muội nói, "Hôm qua vi phu ra sức như vậy, làm eo ngươi đau đến mức không xuống giường được, cho nên vi phu tin tưởng, chúng ta sẽ nhanh chóng có tin vui."

Nghĩ đến chuyện hôm qua, Mộ Như Nguyệt nhịn không được trừng mắt hắn một cái.

Nam nhân cấm dục một năm, quả nhiên hung mãnh như hổ!

Trong lúc hai người bọn họ đang còn nói chuyện, Tử Thiên Cảnh đã tự ý ngồi vào chỗ trước mặt bọn họ, không để ý đến ánh mắt của Dạ Vô Trần, gắp một củ sen hầm cam thảo vào chén Mộ Như Nguyệt.

"Ăn đi, tay nghề của ta cũng không tệ đâu."

Nói thật, từ khi quen biết Tử Thiên Cảnh tới nay, đây là lần đầu thấy hắn xuống bếp, Mộ Như Nguyệt thật sự có chút kinh ngạc.

"Hương vị này...." Nàng gặp một củ sen vào miệng, hơi ngẩn ra một chút, "Vô Trần, hương vị này rất giống ngươi làm..."

Lúc nói chuyện, nàng ngẩng đầu lên, lại ngây ngẩn lần nữa.

Dạ Vô Trần và Tử Thiên Cảnh đều cẩn thận lựa cam thảo ra, ngay cả động tác đều không khác gì nhau.

Trước kia không phát hiện, hiện tại Mộ Như Nguyệt lại phát giác hai người này cực kì giống nhau, đặc biệt là khuôn mặt, giống đến mười phần.

"Vô Trần, có phải ngươi còn có huynh đệ ruột thịt nào không?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Không phải huynh đệ ruột, làm sao giống nhau đến thế?

"Không có", Dạ Vô Trần lắc lắc đầu, cười nói, "Ta không có bất kì huynh đệ tỷ muội nào."

"Vậy chắc là ta nhầm lẫn."

Trong mắt Mộ Như Nguyệt còn có chút nghi hoặc, phu thê Nam An Vương đã qua đời 16 năm rồi, cho nên Tử Thiên Cảnh cũng không phải là nhi tử của bọn họ....
Bình Luận (0)
Comment