Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 393

Tiêu Phong!

Hai chữ này giống như một cái búa tạ đập vào lòng Mộ Như Nguyệt, dung nhan tuyệt sắc vốn lạnh nhạt đã có biến hóa, thậm chí hô hấp cũng dồn dập vài phần."Ngươi nói ai? Tiêu Phong? Ngươi biết Tiêu Phong ở đâu?"

Giờ khắc này đôi mắt bình tĩnh như nước của nữ tử bắt đầu nổi lên gợn sóng, nhìn chằm chằm lão nhân trước mặt.

Sau khi đại ca đến Trung Châu liền cùng Dạ Vô Trần tách ra, lấy thực lực của hắn, làm sao có thể không khiến người ta lo lắng? Hiện tại biết được tung tích của hắn rồi, Mộ Như Nguyệt không kìm nén được kích động trong lòng....

"Tiểu tử Tiêu Phong kia rất hợp khẩu vị của ta, ta đã nhận hắn làm đồ đệ, hiện tại hắn đang ở Tiêu gia, mà điều kiện hắn chịu đến Tiêu gia chính là tìm ngươi..."

Tiêu gia Trung Châu và Tiêu gia Thánh cảnh có khoảng cách rất lớn về thực lực...

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Ngươi nói là cái Tiêu gia đã đuổi Tiêu Vân lão tổ ra khỏi Trung Châu kia?"

Có lẽ vì chuyện Tiêu Vân, Mộ Như Nguyệt không có hảo cảm gì với Tiêu gia Trung Châu, lúc là một thiên tài thì được gia tộc coi trọng, sau khi bị hãm hại trở thành phế vật thì bị gia tộc vứt bỏ, rất khó khiến nàng có ấn tượng tốt được.

Tựa như cảm nhận được Mộ Như Nguyệt bất mãn với Tiêu gia, Tiêu Bạch Hiên không cần nghĩ cũng biết là vì lý do gì, dù hắn là người Tiêu gia cũng cảm thấy cực kì khinh thường cách làm của mấy trưởng lão tổ tông đó.

"Nha đầu, ta biết ngươi nghĩ gì, đơn giản là Tiêu gia Trung Châu đã từng đuổi Tiêu Vân ra khỏi gia tộc, nhưng ta có thể nói với ngươi, không phải ai trong Tiêu gia cũng như vậy, lúc ấy ta còn nhỏ không có quyền lên tiếng, nhưng ta biết rõ, chuyện đó đều có người có tư tâm quấy phá."

"Tư tâm? Có ý tứ gì?"

"Chính là vì ghen ghét", Tiêu Bạch Hiên cười lạnh, "Nha đầu, hiện tại ngươi cũng cảm nhận được cuộc sống ở Trung Châu rồi, ở Trung Châu chúng ta, thiên phú rất nhiều, thiên phú trẻ tuổi cũng không ít, nhưng đỉnh thiên phú là gì? Đừng nhìn đỉnh thiên phú và thiên phú cao cấp chỉ cách nhau một bậc, thực lực lại cách nhau long trời lở đất, nói như thế là vì 100 thiên phú cao cấp cũng không thể đánh lại một đỉnh thiên phú, đây đã không còn là chênh lệch thực lực nữa mà là cảnh giới khác nhau, đỉnh thiên phú là người duy nhất tiếp cận đến cảnh giới huyền nguyên."

Huyền nguyên?

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, đây là lần đầu nàng nghe nói đến cái cấp bậc này.

"Nha đầu, không biết ngươi đã nghe nói đến huyền nguyên chưa, thật ra cấp bậc võ giả được chia làm 4 cấp khác nhau là thiên, địa, huyền, hoàng. Từ võ giả cấp một đến cấp đỉnh thiên phú đều thuộc cảnh giới hoàng nguyên, cũng chỉ là cấp bậc cơ bản nhất ở đại lục này mà thôi, trên hoàng nguyên còn có huyền nguyên, địa nguyên và thiên nguyên nữa, mà người đạt tới huyền nguyên mới được coi là cường giả chân chính."

Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Bạch Hiên.

Bây giờ nàng mới biết ánh mắt mình nông cạn cỡ nào, cường giả thiên phú cực kì cường đại trong mắt người đời thật ra chỉ là cấp cơ bản nhất của đại lục mà thôi...."Dù vậy, cường giả ở cảnh giới thiên địa huyền không nhiều lắm", Tiêu Bạch Hiên cười nhàn nhạt, "Ở mấy vạn năm trước, thật ra Tiêu gia có một cường giả đạt cảnh giới thiên nguyên, từ sau khi vị cường giả kia mất, Tiêu gia cũng xuống dốc, hiện tại trong gia tộc cũng chỉ có vài người đạt cảnh giới huyền nguyên thôi, còn một cường giả địa nguyên duy nhất đã bế quan một ngàn năm, cho nên, dù Tiêu Vân bị hãm hại, thân là đỉnh thiên phú hắn vẫn có thể đứng vững ở Tiêu gia."

(Giải thích một chút về cấp bậc: Cảnh giới hoàng nguyên là võ giả từ cấp một đến cấp đỉnh thiên phú. Ba cảnh giới sau không có các cấp bậc nhỏ, chỉ đơn giản là huyền nguyên, địa nguyên và thiên nguyên mà thôi, chứ trong đó không chia ra sơ cấp, trung cấp, cao cấp như các cấp bậc trong hoàng nguyên.)
Bình Luận (0)
Comment