Đối với nam nhân này, bất luận là tà mị hay giả ngốc nghếch đáng yêu, đều khắc sâu vào lòng nàng, cũng chỉ có hắn mới khiến nàng không giữ lại bất kì bí mật nào....
Một thế giới hư ảo.
Trên sơn cốc mây mù vờn quanh, Tiểu Bạch chống cằm ngồi trên ghế đá, đôi mắt to ngập nước nhìn về phía chân núi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, hai luồng sáng hạ xuống phía sau hắn, Tiểu Bạch vội vàng quay đầu lại, khi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc tươi cười, trong lòng lập tức vui vẻ, đứng bật dậy nhào về phía Mộ Như Nguyệt.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp nhào vào lòng Mộ Như Nguyệt đã bị một bàn tay to xách lên...
"Tên vô lại, buông Tiểu Bạch ra!" Tiểu Bạch không ngừng quơ tay quơ chân giãy giụa, đôi mắt to ngập nước ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt, "Mẫu thân...."
Bộ dáng nhỏ nhắn ủy khuất giống như bị người khi dễ.
"Vô Trần." Mộ Như Nguyệt nhìn sang nam nhân bên cạnh.
Dạ Vô Trần lập tức thả lỏng tay ra, 'phịch' một tiếng, Tiểu Bạch rơi xuống đất, đặt mông ngồi trên mặt đất, hai mắt rưng rưng ai oán trừng mắt nam nhân tà mị cường đại như tu la kia.
Rồi sau đó nó nhìn thấy một màn cực kì kinh ngạc....
Chỉ thấy nam nhân như tu la quay đầu lại nhìn Mộ Như Nguyệt, thanh âm còn ủy khuất hơn cả Tiểu Bạch: "Là hắn muốn khinh bạc ngươi."
"Tiểu Bạch chỉ là hài tử."
"Nhưng mà, nương tử, tuổi tác hắn còn lớn hơn chúng ta..."
Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn: "Sao có thể nói vậy? Nếu dựa theo tuổi thọ của thần long, Tiểu Bạch chỉ là tiểu hài tử mà thôi."
"Nhưng mà chúng ta là người", trong đôi mắt tím của Dạ Vô Trần tràn đầy ủy khuất, nhưng lúc Mộ Như Nguyệt không chú ý lại hiện lên một tia âm hiểm, "Nương tử, nếu ngươi thích hài tử, chúng ta nỗ lực sinh một đứa đi, hay là bây giờ bắt đầu kế hoạch tạo hài tử luôn đi?"
Bởi vì đêm đầu tiên hai người gặp lại nhau, hắn quá không biết tiết chế cho nên hai tháng này nàng chưa cho hắn thân thiết lần nào, trời biết hắn nghẹn hoảng rồi."Vi phu cam đoan sẽ không bao giờ làm càn như thế nữa, về sau mỗi ngày ba lần, thế nào?"
"Một lần!!!"
"Mỗi ngày một lần?" Dạ Vô Trần nhướng mày, "Vậy làm sao có thể tiến hành kế hoạch tạo hài tử? Nương tử, ta cam đoan về sau sẽ tiết chế, không bao giờ đòi hỏi vô tận như đêm đó nữa..."
Càng nói, ánh mắt nam nhân càng ai oán.
Thật sự là hắn cấm dục lâu lắm nên mới không nhịn được mà đòi lấy nàng không ngừng, ai ngờ chính vì như thế mới khiến nàng bắt đầu kiêng kị, mỗi đêm ôm thê tử ngủ lại không thể làm gì nàng, ai có thể hiểu loại cảm giác này?
Nếu còn nghẹn nữa hắn sẽ nổi điên.
Không được! Hôm nay nhất định phải bắt đầu kế hoạch tạo con...
"Không được?" Mộ Như Nguyệt thản nhiên cười, "Vậy quên đi."
"Vậy.... một lần thì một lần đi."
Dạ Vô Trần do dự nửa ngày, có thể ăn dù sao cũng tốt hơn chỉ nhìn mà không thể ăn....
"Mẫu thân, các ngươi muốn chơi trò gì?" Tiểu Bạch từ trên mặt đất bò dậy, chớp chớp đôi mắt to, "Cho Tiểu Bạch chơi cùng được không?"
Dạ Vô Trần nhướng mày, đóa mạn đà la trên mặt càng thêm sinh động tà mị, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác của Tiểu Bạch, nói: "Ta đi làm chuyện chỉ có chúng ta mới có thể làm, ngươi tự ngồi qua một bên chơi đi."
Tiểu Bạch tò mò quay đầu, nói: "Chuyện gì mà chỉ có các ngươi mới có thể làm? Mẫu thân, đừng chơi với hắn, chúng ta cùng đi chơi được không? Hắn có thể chơi cùng mẫu thân, Tiểu Bạch cũng có thể."