Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 400

"Thích Dung tiền bối, làm phiền ngươi."

Lam Nguyệt cười ôn nhu, ánh mắt nhu hòa.

"Ha ha, Lam Nguyệt, không cần khách khí với ta như vậy, Trung Châu học phủ vốn là nhà của ngươi, đúng rồi, gần đây ngươi có nhớ thêm được gì không?"

Ánh mắt Thích Dung có chút mong đợi nhìn Lam Nguyệt.

"Có một chút", Lam Nguyệt khẽ gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện, "Đáng tiếc, bởi vì thân thể không thích ứng cho nên không thể hoàn toàn khống chế linh hồn, còn chưa thể luyện chế được đan dược cao cấp, bất quá, ta có thể cam đoan với sư phụ, không bao lâu nữa ta sẽ có đủ tinh thần lực để luyện chế..."

Nghe vậy, Thích Dung thở dài tiếc hận, ai mà không biết Nguyệt Tôn là thiên tài luyện đan ngàn năm? Đáng tiếc hiện tại nàng chuyển thế trọng sinh, tinh thần lực không đủ tinh thuần, nhưng nàng tin tưởng, một ngày nào đó Nguyệt Tôn sẽ lại tỏa sáng như kiếp trước.

"Thích Dung tiền bối, ngươi muốn đi nơi nào?" Lam Nguyệt đổi đề tài, ôn nhu như nước nói.

"Nga, là thế này..."

Thích Dung kể lại những lời vừa rồi nghe được và quyết định của mình cho Lam Nguyệt, nhưng mà giờ phút này nàng chỉ lo kể chuyện mà không để ý tới sắc mặt Lam Nguyệt khi nghe đến tên Mộ Như Nguyệt, trong mắt chợt lóe tia âm u.

"Thích Dung tiền bối, có một câu không biết ta có nên nói hay không", Lam Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười, nhỏ nhẹ nói, "Ngươi cùng La Âm tiền bối dù sao cũng là quan hệ sư điệt, vì một nữ nhân mà trở mặt thành thù thì quá không đáng. Huống chi nàng cũng không làm sai, không biết Thích Dung tiền bối có thể nể mặt ta một lần không?"

Thích Dung có chút kinh ngạc nhìn Lam Nguyệt.

Mấy ngày nay bọn họ ở chung, sao nàng có thể không biết tính cách Lam Nguyệt? Điển hình có thù tất báo, hơn nữa còn không thích xen vào việc của người khác.

Hiện giờ sao lại nói nàng buông tha cho nữ nhân kia?

Thích Dung nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết Lam Nguyệt muốn làm gì: "Nếu ngươi đã mở lời vậy ta sẽ nể mặt ngươi, tạm thời tha cho nàng, nếu nàng lại phạm sai lầm gì nữa thì cũng đừng trách ta không khách khí."

Lam Nguyệt cong khóe môi, hơi rũ mắt che đi tia âm u trong đáy mắt...

Mộ Như Nguyệt, lúc trước là ta kỹ không bằng ngươi, bị buộc phải rời khỏi Lam gia, ngươi và Phượng Kinh Thiên đại khái không ngờ ta còn sống đi! Mối hận với Phượng gia ta đã mượn tay Thích Dung báo thù, hiện giờ hẳn là đến lượt ngươi!

Trong sơn cốc đẹp như tiên cảnh, bạch y nữ tử nâng tay, một ngọn lửa trong lòng bàn tay nàng bùng lên...

Sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán ướt đẫm mồ hôi, nhưng rất nhanh, vô số nguyên khí thông qua thất khiếu vào thân thể nàng, bổ sung lượng nguyên khí đã bị tiêu hao.

"Phanh!"

Trong đan đỉnh phượng hoàng truyền ra tiếng va chạm.

Mộ Như Nguyệt nâng tay, tinh thần lực nháy mắt bùng lên bao quanh đan đỉnh phượng hoàng, bỗng nhiên một mùi hương thanh đạm từ trong đan đỉnh bay ra..."Đan thành!"

Ánh mắt thả lỏng, vung tay mở nắp đan đỉnh ra, lấy đan dược bên trong ra, đếm một lượt.

"Mười tám viên Nạp khí đan? Lần đầu tiên luyện chế đan dược phàm giai, kết quả này cũng không tồi..."

Thu hồi đan dược, Mộ Như Nguyệt nhướng mày nhìn về phía Tiểu Bạch, nói: "Tiểu Bạch, luyện đan thành công rồi, ta tạm thời rời khỏi đan thư trước, lần sau lại đến thăm ngươi."
Bình Luận (0)
Comment