Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 406

Tỷ như bắt cóc, uy hiếp, hạ dược linh tinh....

Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì thì khó mà nói được.

Sắc mặt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, đáy mắt hiện lên hàn khí: "Những chuyện này là ai truyền?"

"Bên ngoài nói là chính miệng Thích Dung tiền bối nói", Tống Nhiên nhìn Mộ Như Nguyệt, "Bất quá cũng không xác định, dù sao nếu dùng tên của một người có danh vọng sẽ làm mức độ đáng tin cao lên, nhưng dựa theo tính cách Thích Dung tiền bối thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, tuy nàng không nói đạo lý, nhưng nàng chỉ đối nghịch với người ngoài, sẽ không dùng thủ đoạn hại người như vậy..."

Đây cũng là điểm mà Tống Nhiên không hiểu, nếu không phải là Thích Dung tiền bối làm vậy sẽ là ai? Quan trọng hơn là Thích Dung tiền bối không ngốc, truyền ra lời đồn còn để người ta biết là mình truyền.

Cứ như vậy, nếu lời đồn này là giả, người xui xẻo không phải là nàng sao? Nếu không có học phủ che chở, nàng dĩ nhiên sẽ bị nhiều người đuổi giết.

"Nha đầu, phu quân ngươi rốt cuộc có phải thiên địa tinh khí hay không?" Tống Nhiên liếc nhìn Dạ Vô Trần, nôn nóng hỏi.

Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Ta có thể xác định hắn không phải thiên địa tinh khí, nếu không làm sao ta không cảm nhận được..."

Tống Nhiên dù sao cũng là người từng trải, dĩ nhiên biết lời Mộ Như Nguyệt nói là ý gì. Khuôn mặt già nua đỏ lên, ngượng ngùng ho khan hai tiếng, che giấu vẻ mặt xấu hổ.

"Nha đầu, bây giờ quan trọng nhất là suy nghĩ cẩn thận vì sao người nọ muốn hại các ngươi? Bọn họ có mục đích gì?"

Mộ Như Nguyệt trầm mặc.

Nàng cũng không biết những người đó tại sao muốn truyền ra lời đồn đãi như vậy, chẳng lẽ là muốn chia rẽ bọn họ? Như vậy, người nọ sẽ là ai?

Nam Cung Tử Phượng và Lâm Nhược Ảnh đã chết, Triệu gia lại không có thực lực này, còn có ai ở sau lưng như hổ rình mồi?

Loại cảm giác bất an này giống như lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Tử Phượng, so với đối mặt cường địch, kẻ địch ẩn nấp sau lưng như vậy càng khiến người ta thêm khẩn trương...Một bàn tay nắm lấy tay nàng, độ ấm trong lòng bàn tay nam nhân làm nàng hơi nao nao, ngẩng đầu nhìn đôi mắt tím của đối phương.

Nháy mắt đó, tâm tình khẩn trương của nàng tựa như kỳ tích trở nên bình tĩnh lại...

Dạ Vô Trần nắm chặt tay nàng, cười tà mị: "Nguyệt Nhi, còn nhớ trước kia ta đã nói gì không? Cả đời này ta chỉ nguyện làm ấm giường cho một mình ngươi, cho nên sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra, ngươi không cần quá lo lắng, mọi việc đã có ta."

Mọi việc đã có ta....

Tim Mộ Như Nguyệt hơi động, hiện giờ nàng quả thật không bình tĩnh. Trước nay mặc kệ đối mặt với kẻ địch cường hãn cỡ nào nàng cũng chưa từng mất bình tĩnh như vậy. Ngay cả lúc bị Triệu Khuynh Tuyết vũ nhục, nàng vẫn bình tĩnh như nước...

"Vô Trần, chúng ta đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, sao ta có thể không tin tưởng ngươi?" Mộ Như Nguyệt nâng mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ tà mị, nở nụ cười nhàn nhạt.

"Ta còn nhớ rõ lúc ấy lực lượng trong cơ thể ngươi muốn bộc phát, cho nên không thể không rời xa ta, sau đó không phải cũng vượt qua sao? Ta tin tưởng hiện tại cũng không ngoại lệ."

Dạ Vô Trần không coi ai ra gì sửa lại mái tóc cho nàng, sau đó kéo nàng vào trong ngực, đôi mắt tím tràn ngập nhu hòa.

"Trượng phu là gì? Trượng phu là cây trụ chống trời cho thê tử, nếu không, có trượng phu để làm gì? Cho nên, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều có ta ở đây, dù tàn sát người trong thiên hạ, máu tươi nhiễm đỏ học phủ, ta cũng sẽ không để kẻ nào xúc phạm tới ngươi..."
Bình Luận (0)
Comment