Đột nhiên, một cánh tay hữu lực vươn tới tiếp được nàng. Diêu Vân Thanh ngây ngẩn, ngực đối phương ấm áp như vậy, khiến nàng bất giác nhớ tới mẹ nàng ở Trung Hoa...
Nước mắt khiến hai mắt mơ hồ, cách một tầng nước mắt nhìn về phía nam nhân anh tuấn lãnh khốc.
"Là ngươi?" Diêu Vân Thanh kinh ngạc nhìn nam nhân, nhanh chóng hồi phục tinh thần, vội vàng nói: "Ngươi đi mau, bọn họ đã đạt tới cảnh giới huyền nguyên, ngươi không phải đối thủ của bọn họ!"
Nam nhân không nói gì, ánh mắt lãnh khốc chứa sát khí tận trời, thanh âm từ tính không chút độ ấm: "Ngươi là bằng hữu của Nguyệt Nhi, dù Tiêu Phong ta xấu xa thế nào cũng không thể đối với một nữ tử nhu nhược thấy chết mà không cứu."
Phảng phất như có một cái búa tạ hung hăng đập vào lòng Diêu Vân Thanh, giờ khắc này nàng tựa vào ngực nam nhân, lại có một loại cảm giác an toàn chưa bao giờ có...
Bất luận là ở Trung Hoa hay Trung Châu, nàng đều chưa từng có cảm giác như vậy.
Giống như có hắn ở đây, những người này không thể thương tổn nàng...
Thì ra, ỷ lại một người mà cảm giác này...
"Tiểu tử thúi, ngươi muốn chết?" Hắc y nhân ngửa đầu cười điên cuồng, "Nếu ngươi đã muốn chết cùng nàng, vậy ta liền thỏa mãn ngươi."Oanh!
Lực lượng cường đại áp bách khiến sắc mặt Tiêu Phong hơi trầm xuống, ánh mắt lãnh khốc càng thêm ngưng trọng.
Dưới cảnh giới huyền nguyên là hoàng nguyên, đây hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau, dù Tiêu Phong là thiên tài cũng không phải đối thủ của hai vị cảnh giới huyền nguyên này.
"Ngươi đi mau!"
Tiêu Phong đột nhiên đẩy Diêu Vân Thanh đến một vị trí an toàn. Đột nhiên, hai tròng mắt Diêu Vân Thanh co rụt lại, hoảng sợ la lớn.
"Không! Không được!!!"
Phụt!
Một thanh kiếm từ phía sau đâm vào thân thể Tiêu Phong, máu tươi bắn ra, hắn lại vẫn đứng thẳng tắp, tay nắm chặt thanh kiếm trước ngực, ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử bị hắn đẩy ra xa, khàn khàn nói.
"Đi mau!"
Nước mắt Diêu Vân Thanh chảy dài, nàng vươn tay muốn bắt lấy Tiêu Phong, nhưng khoảng cách hai người quá xa....
"Chương bá, Tiêu Phong..."
Tại sao luôn là người khác phải bảo hộ nàng? Chương bá vì bảo hộ nàng mà đối kháng cường địch, Tiêu Phong cũng vì giúp nàng mà bị trọng thương...
Là kẻ địch quá mạnh hay tại nàng quá yếu?
Khuôn mặt Diêu Vân Thanh tái nhợt, giờ phút này trong lòng nàng dâng lên sát khí mãnh liệt, mãnh liệt hơn bao giờ hết...
Nếu lần này nàng không chết, nam nhân kia sẽ phải trả giá gấp trăm ngàn lần! Dù có lăng trì hắn cũng khó có thể dập tắt lửa giận trong lòng nàng!
"Buông tay!" Sắc mặt hắc y nhân đại biến, nhìn trường kiếm đâm vào ngực nam nhân, "Ngươi không muốn sống nữa? Mau buông tay!"
Tiêu Phong nắm chặt mũi kiếm, máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra, khóe môi hắn cong lên, cười trào phúng: "Ta sẽ không để ngươi truy bắt nàng, khụ khụ!"
Hắn ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu, thân thể mềm nhũn, quỳ mạnh xuống đất.
Phụt!
Hắc y nhân rút kiếm ra, máu tươi trào ra như suối, nháy mắt đã nhiễm đỏ y phục.
"Ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ cho ngươi một đao cuối cùng."