Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 498

Đột nhiên, con ngươi Thạch Lam hơi co lại, hắn liều mạng tăng lực lượng trong cơ thể lên, nhưng lại phát hiện không thể khởi động lực lượng được.

Điều này khiến hắn hoảng sợ.

"Không!"

Nhìn thấy thiếu niên đi về phía mình, Thạch Lam la hét tê tâm liệt phế, hai mắt đỏ như máu.

"Buông tha ta, ngươi buông tha ta đi..."

Không biết vì sao Thạch Lam rõ ràng cảm nhận được thực lực của thiếu niên này mạnh hơn hắn. Chỉ cần một tiếng xưng hô lão yêu quái ngàn năm đã khiến hắn bị dọa vỡ mật.

Hắn sống mới hơn 100 năm, làm sao có thể so sánh với lão yêu quái ngàn năm?

"Mẫu thân, kế tiếp sẽ có chút máu me, ta đến nơi khác giải quyết, không vũ nhục mắt ngươi." Tử Thiên Cảnh cười lạnh, khẽ híp mắt nói.

Mộ Như Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm thiếu niên phía trước.

Thì ra đây là hài tử của nàng và Vô Trần kiếp trước, hài tử của bọn họ đã lớn như vậy, còn ưu tú như vậy.

Đáy lòng nàng không nhịn được kích động.

"Tốt." Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Từ sau khi đến Trung Châu, tâm tình Mộ Như Nguyệt vẫn luôn căng thẳng, bây giờ rốt cuộc có thể thả lỏng rồi....

Tử Thiên Cảnh vươn tay xách cổ áo Thạch Lam, thân ảnh xẹt qua không trung, chớp mắt đã biến mất....

Cho đến khi hai người biến mất, Mộ Như Nguyệt mới quay đầu nhìn về phía Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh đang kinh ngạc, nói: "Đại ca, đại tẩu, ta biết các ngươi có nhiều nghi hoặc, chờ trở lại Thánh Cảnh ta sẽ giải thích với các ngươi..."

Diêu Vân Thanh bị một tiếng 'đại tẩu' làm mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng liếc Tiêu Phong bên cạnh.

Giờ phút này đúng lúc Tiêu Phong cũng nhìn qua phía nàng, bốn mắt nhìn nhau, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, trong lòng như có con nai chạy loạn....

"Muội muội, khi nào chúng ta trở về?" Tiêu Phong quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt sủng nịnh, "Đã lâu không về nhà, cha mẹ nhất định rất nhớ chúng ta."

"Chờ Vô Trần đến đây, chúng ta sẽ trở về", Mộ Như Nguyệt ngửa đầu nhìn về phía trăng sáng, "Lâu như vậy hắn cũng nên đến rồi..."

So với Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh bình tĩnh, đám người Tiêu gia hoàn toàn trợn tròn mắt.

Chuyện hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ, không ai ngờ thực lực của Mộ Như Nguyệt có thể sánh với lực lượng huyền nguyên, càng không ngờ nàng lại có một nhi tử cường đại như vậy, hơn nữa nhi tử của nàng còn sống hơn ngàn năm.

Có muốn dọa người hơn nữa không a?

Nghĩ đến đây, mọi người rùng mình, bọn họ sợ nhất là Mộ Như Nguyệt tìm bọn họ tính sổ. Cũng may đến cuối cùng ba người đều không thèm liếc nhìn bọn họ cái nào, tựa như bọn họ chưa từng tồn tại, xoay người trở về phòng.Thật lâu sau, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến: "Trăm người chiến đội, tiễn khách, sau này nếu ai không được cho phép mà bước vào Đan tháp, giết không tha!"

Ba chữ 'giết không tha' vừa nói ra, đám người cảm thấy có một cỗ hàn ý chui sâu vào đáy lòng, căn bản không cần chiến đội ra tay đã vội vàng chạy về Tiêu gia...

Đêm, ánh trăng như nước.

Mộ Như Nguyệt đang ngủ say, bỗng nhiên cảm nhận được một thân thể đè trên người nàng, nàng cả kinh, lập tức mở mắt giơ chân đạp qua.

Một tiếng 'bịch' vang lên, sau đó nam nhân cố tình đè thấp thanh âm nói: "Nguyệt Nhi, nàng muốn hại vi phu đoạn tử tuyệt tôn!"

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra một chút, lúc này mới thấy rõ nam nhân vừa đè trên người mình là ai.

Có điều giờ phút này, sắc mặt nam nhân tái nhợt, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, tay hắn che hạ thân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng đá ở đâu không đá, cứ một hai đá vào chỗ đó, làm không tốt phỏng chừng hạnh phúc của hai chúng ta đều mất."
Bình Luận (0)
Comment