Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 534

Bóng đêm thâm trầm.

Nam nhân đứng bên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt Mộ Như Nguyệt, rồi vuốt xuống cánh mũi, dừng lại trên môi nàng...

Môi nàng mềm mại mà lạnh lẽo, làm người ta nhịn không được muốn thưởng thức.

Đương nhiên, hắn cũng nghĩ như vậy, và cũng làm như thế.

Nam nhân cúi đầu hôn môi nàng, nhẹ nhàng nhấm nháp môi thơm, động tác của hắn thật nhẹ thật nhẹ, tựa hồ sợ đánh thức nàng...

Nữ tử trên giường có chút bất an, lông mày nhíu chặt, nàng trở mình quay qua đối diện với nam nhân, hàng lông mày mới chậm rãi giãn ra.

"Nguyệt Nhi, xin lỗi, ta cần phải rời đi."

Nếu mục tiêu của Tiên Y Môn là hắn, vậy chỉ khi hắn rời đi, nàng mới có thể an toàn. Nhưng mà hắn lại luyến tiếc, không nỡ xa nữ nhân này...

Ánh trăng chiếu vào phòng, dừng trên thân ảnh thon dài của nam nhân.

Ánh mắt hắn chuyên chú, tựa như muốn khắc sâu nữ tử vào thật sâu trong ký ức....

Có lẽ lần này từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.

"Nguyệt Nhi, ta chờ, chờ một ngày ngươi trở nên cường đại, chờ khi chúng ta gặp lại nhau, có lẽ ngươi đã trưởng thành đến một độ cao nhất định, lúc đó chúng ta không cần phải tách ra nữa."

Chỉ có trở nên cường đại, bọn họ mới có thể vĩnh viễn không chia lìa.

Nhìn nữ tử trên giường lần cuối, Dạ Vô Trần dứt khoát xoay người, biến mất trong bóng đêm...

Hắn rời đi, không nói với nàng.

Bởi vì Dạ Vô Trần hiểu rất rõ tính cách của nàng, nếu nàng biết lý do hắn rời đi, hắn tuyệt đối sẽ không đi được.

------------------------

"Đại ca, đại ca!!!"

Trong Đan tháp, một thanh âm nôn nóng truyền đến.

Tiêu Phong đang phân phó chuyện của Đan tháp, bất chợt nghe thanh âm của Mộ Như Nguyệt, hắn quay đầu nhìn nữ tử đang bước nhanh tới, khẽ nhíu mày nói: "Muội muội, xảy ra chuyện gì?"

Trong tay Mộ Như Nguyệt cầm một lá thư, vẻ mặt nôn nóng: "Đại ca, ngươi có nhìn thấy Vô Trần đâu không?"

"Vô Trần?" Tiêu Phong nhíu mày, lắc lắc đầu, "Dạ Vô Trần xảy ra chuyện gì?"

Ngón tay Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, rũ mắt che đi nụ cười khổ: "Vô Trần rời đi..."

"Rời đi?"

"Ân", Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, "Hắn không muốn vì hắn mà ta và Tiêu gia gặp nguy hiểm, cho nên rời đi rồi..."

Tiêu Phong ngẩn ra, hôm qua hắn và Diêu Vân Thanh không có ở đây, cho nên đến lúc trở về mới nghe nói chuyện xảy ra ở Tiêu gia.

Nhưng mà không nghĩ tới Dạ Vô Trần sẽ vì thế mà rời đi...

"Nguyệt Nhi." Tiêu Phong nghẹn ngào, nhất thời không biết nên an ủi nàng thế nào.

"Đại ca, ta không sao", Mộ Như Nguyệt nâng mắt, ánh mắt kiên định, "Ta tin sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau..."

Tiêu Phong vỗ vỗ bả vai Mộ Như Nguyệt, đối với muội muội này hắn thật sự rất đau lòng, thật vất vả mới được ở bên người mình yêu, nhưng lại phải trải qua nhiều biến cố như vậy....

"Đại ca, ta đi chuẩn bị cho đại hội Tiên Y trước."

Mộ Như Nguyệt cười cười, không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài cửa, chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt hắn....

Tiêu Phong cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, không nói nên lời. Lần nào nàng cũng kiên cường như vậy, hắn nghĩ nàng có thể ôm hắn khóc một trận.

Nhưng mà nàng không làm vậy...

Chuyện Dạ Vô Trần rời đi tựa hồ không ảnh hưởng lắm đến Mộ Như Nguyệt, mỗi ngày nàng vẫn vội vã tu luyện, nhưng chỉ có chính nàng mới biết hiện tại nàng liều mạng tu luyện cũng chỉ vì truy tìm bước chân của hắn...
Bình Luận (0)
Comment