Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 543

Nhìn vẻ mặt bi phẫn của thiếu niên giống như đã chịu khuất nhục, Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn, có lẽ thiếu niên bất giác làm nàng nhớ tới đệ đệ ở Trung Hoa, nhất thời không nhịn được mà nhéo mặt hắn một cái.

Bất quá, lần đầu nàng nhìn thấy Dạ Vô Trần cũng nhớ tới gia hỏa kia nhưng nàng lại chưa từng làm như vậy...

Thì ra bất tri bất giác, tính cách nàng đã có biến hóa.

"Cái kia..." Mộ Như Nguyệt có chút áy náy nói, "Ta có một đệ đệ đã lâu không gặp, tuổi nó và ngươi không chênh lệch lắm cho nên nhất thời ngộ nhận ngươi thành hắn."

"Đệ đệ?" thiếu niên chớp chớp mắt, đôi mắt to thanh khiết vẫn có chút khiếp nhược, giống như trước mắt hắn là dã thú hung ác gì.

Hắn hơi mím môi, nói: "Gia gia ta nói bên ngoài có rất nhiều người xấu, còn có bọn buôn người, ngươi... ngươi sẽ không lừa bán ta đi? Thịt của ta không thể ăn, thật sự."

Bọn buôn người?

Mộ Như Nguyệt kinh ngạc, chẳng lẽ nhìn nàng giống bọn buôn người lắm sao?

Thiếu niên liếc nhìn nàng một cái, nói: "Gia gia nói, bọn buôn người sẽ giả mạo là người thân của ta, sau đó lừa bán ta đến một nơi xa lạ, ngươi nói ta giống đệ đệ ngươi, nhất định là muốn lừa bán ta."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, tinh tế đánh giá thiếu niên trước mắt.

Không thể không nói, thiếu niên này rất đẹp, giống như trong tranh đi ra, thân hình thon gầy tùy thời có thể bị gió thổi bay.Nhưng mà nghe lời thiếu niên nói, Mộ Như Nguyệt bất giác cong môi, nói: "Sẽ không phải là tâm trí ngươi không thành thục đi?"

Gia hỏa này nhìn khoảng 15, 16 tuổi, nhưng tâm trí rõ ràng không hợp với độ tuổi này.

Chẳng lẽ hắn là Dạ Vô Trần thứ hai? Cũng giả ngu giống hắn?

"Ngươi muốn mắng ta khờ đúng không?" Thiếu niên cắn chặt môi, đôi mắt to rưng rưng, "Ta mới không phải ngốc tử đâu, là gia gia nói với ta bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu, lần đầu tiên ta ra khỏi nhà thì đụng phải rất người xấu, ta căn bản không muốn giết bọn hắn, là bọn hắn trêu chọc ta trước, ta không kiềm chế được liền giết bọn họ."

Mộ Như Nguyệt cười cười, xem ra thiếu niên này cũng không phải ngốc tử, có lẽ hắn ẩn cư ở nơi nào đó cho nên không biết đạo đối nhân xử thế, nói tóm lại, hắn chính là một thiếu niên đơn thuần.

"Ngươi nói không sai, bên ngoài có rất nhiều người xấu", đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua một tia sáng, cười âm hiểm nói, "Nói không chừng ngươi sẽ bị bọn họ bán vào nhà thổ."

Lông mi run lên, thiếu niên tò mò nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nhà thổ là cái gì?"

Mộ Như Nguyệt quét mắt qua thi thể trên mặt đất, ngả ngớn nói: "Ở nhà thổ, ngươi sẽ gặp rất nhiều nam nhân giống như hắn vậy."

Thân thể thiếu niên kia chấn động, khiếp đảm liếc nhìn thi thể trên mặt đất, thanh âm run rẩy: "Vậy... ta phải làm sao bây giờ?"

Hắn thiếu chút nữa muốn khóc luôn.

Mộ Như Nguyệt là một người ích kỷ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cho nên nàng nhìn trúng năng lực của thiếu niên này, chính xác hơn là thân phận của hắn, cho nên mới nói lời này để hù dọa hắn.

Nhưng không biết vì sao, khi nhìn vào ánh mắt sợ hãi của thiếu niên, trong lòng nàng lại có cảm giác tội lỗi....

Nếu là ở Trung Châu, nói không chừng Mộ Như Nguyệt còn sẽ tự hỏi thiếu niên này có phải cố ý tiếp cận nàng hay không, dù sao ở nơi đó thực lực và thân phận của nàng rất rõ ràng, hơn nữa còn có một Nam Cung Tử Phượng như hổ rình mồi.
Bình Luận (0)
Comment