Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 549

"A!"

Từng tiếng kêu thê lương từ trong lồng sắt truyền ra.

Mọi người đều rùng mình, ánh mắt hoảng sợ...

Bên trong lồng sắt, Thiên Lang khiếu nguyệt hung hăng gặm cánh tay Mạc Lâm, xoát một tiếng, cắn đứt cánh tay hắn, máu tươi đầm đìa, đôi mắt màu bạc hiện giờ đã trở nên thị huyết tàn nhẫn.

Bất quá, nó không đuổi tận giết tuyệt, sau khi cắn đứt cánh tay thì không tấn công nữa mà ưu nhã liếm móng vuốt của mình...

Nhìn một màn đẫm máu này, mọi người không dám có bất kì động tác gì nữa.

Đừng nhìn Thiên Lang thánh khiết mỹ lệ, lúc cắn người tuyệt đối không hàm hồ, không hề đánh mất phẩm tình hung tàn của lang tộc...

Huống chi, Mạc Lâm cũng không thể thu phục nó, nói gì đến bọn họ?

Ánh mắt Liễu Ngọc lập lòe vài cái, ánh mắt ngoan độc nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: "Mộ cô nương, ta không biết tại sao ngươi có thể được Thiếu Thần ca ca ưu ái, bất quá hẳn là ngươi cũng có chút bản lĩnh, hay là hôm nay thu phục ngân lang kia cho chúng ta xem một chút?"

Tuy cuối cùng nữ nhân này cũng không trở thành thiếp của Thiếu Thần ca ca, nhưng nếu không phải tại nàng, Hoàng hậu cô cô sao lại đề nghị Thiếu Thần ca ca nạp thiếp? Sao nàng phải chia sẻ hắn với người khác?

Nói cho cùng, đều là lỗi của nàng!

Nữ nhân này, đáng chết!

Sắc mặt Dịch Thiếu Thần trầm xuống, ánh mắt âm trầm nhìn Liễu Ngọc, đột nhiên hắn cười lạnh.

Nữ nhân ngu ngốc này đại khái không biết Mộ Như Nguyệt là võ giả, đầu lang kia tuyệt đối không thể gây tổn thương cho nàng...

"Không được hại Như Nguyệt!"

Mặc Khê thở phì phì nhìn Liễu Ngọc, gắt gao kéo cánh tay Mộ Như Nguyệt, sợ nàng sẽ thật sự đánh nhau với ngân lang kia.

Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ tay Mặc Khê, ngước mắt nhìn đầu lang kia, không biết vì sao, nàng cảm giác đã từng quen biết Thiên Lang này...

Loại cảm giác quen thuộc này rất giống cảm giác lần đầu tiên nàng gặp Bạch Trạch.

"Như Nguyệt, không cần đi được không?" Mặc Khê nâng mắt, lông mi khẽ run, cắn cắn môi nói: "Tuy ta không muốn giết chóc... nhưng... nhưng nếu Như Nguyệt xảy ra chuyện, ta muốn thay Như Nguyệt đi."

"Yên tâm đi, sẽ không sao." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, rút tay ra khỏi tay Mặc Khê, ngước mắt nhìn về phía Thiên Lang, sau đó bước về phía nó.

Khoảng cách càng gần, cảm giác quen thuộc kia cũng càng mãnh liệt...

"Nữ nhân ngu ngốc này, đúng là muốn nổi bật!" Liễu Ngọc cười lạnh, châm chọc nói.

Nàng tựa như đã có thể nhìn thấy Thiên Lang vươn móng vuốt xé tan nữ nhân kia thành từng mảnh nhỏ, loại cảm giác sảng khoái này khiến nàng có xúc động muốn cười to.

Chẳng qua nơi này không thích hợp, nàng mới đè nén vui sướng trong lòng lại...

Lồng sắt chậm rãi mở ra, Mộ Như Nguyệt nhíu mày, ném Mạc Lâm trong lồng ra ngoài, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Thiên Lang ưu nhã trước mắt.

So với loài người tuổi thọ ngắn ngủi, sinh mệnh ma thú căn bản là vô hạn, hơn nữa, thời gian ở Vô giới không giống ở đại lục, cho nên Thiên Lang khiếu nguyệt đã chờ đợi rất lâu, cũng rất thống khổ...

Ánh mắt nó khẽ nhúc nhích nhìn nữ nhân mà nó tôn sùng, lại không biết mở miệng thế nào...

Lúc này, mọi ánh mắt đều tập trung về phía một người một thú đang giằng co, nhưng không ai cho rằng nữ tử trói gà không chặt này có thể thu phục Thiên Lang...

PS: thứ hai Vô Trần sẽ comeback... ha ha ha....
Bình Luận (0)
Comment