Dịch Thiếu Thần quét mắt qua Dịch Thiếu Hiên đang nhìn chằm chằm Mặc Khê, khóe môi nở nụ cười ôn nhuận, nếu bỏ qua ánh mắt lạnh lẽo của hắn thì đúng là một giai công tử nhẹ nhàng như ngọc.
"Phụ hoàng, cách đây không lâu, Âu Dương đại nhân nhờ nhi thần hỗ trợ vận chuyển một ít dược liệu, nhưng đến cửa thành lại bị Lâm tướng quân ngăn cản, Lâm tướng quân kia tự xưng là thủ hạ của Tam hoàng huynh, bôi nhọ dược liệu của Âu Dương đại nhân là độc dược, cho nên nhi thần cố ý tới xin phụ hoàng minh xét."
Dịch Thiếu Hiên hơi sửng sốt, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh.
Vừa rồi đúng là tên hỗn đản Lâm Tân kia chuyển mấy xe dược liệu vào Hiên Vương phủ, mà lúc đó hắn nhìn thấy mấy xe toàn là dược liệu trân quý nên cũng giữ lại, tính toán tìm cơ hội tặng cho phụ hoàng, ai ngờ lại là đồ vật của Âu Dương gia.
Hắn nhìn hoàng đế sắc mặt xanh mét và Âu Dương Vân Cẩm sắc mặt tối tăm, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất: "Phụ hoàng, nhi thần không biết dược liệu Lâm Tân đưa tới là tịch thu của Âu Dương gia, xin phụ hoàng minh xét."
"Hừ!" ánh mắt hoàng đế âm trầm, hừ lạnh một tiếng, "Dịch Thiếu Hiên, ngươi quả thật to gan, ngay cả dược liệu của Âu Dương gia cũng dám tịch thu!"
"Phụ hoàng, nhi thần thật sự không biết a, xin phụ hoàng tha thứ cho nhi thần lần này."
Dịch Thiếu Hiên lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng lại thầm mắng Lâm Tân trăm ngàn lần, nếu hiện tại tên hỗn đản kia ở trước mặt hắn, hắn (DTH) tuyệt đối khiến hắn (LT) chết không được tử tế!
Hoàng đế thở dài, lại mềm lòng, bất luận thế nào đây cũng là nhi tử mình, dù hoàng gia vô tình, nhưng có ai lại nhẫn tâm tàn nhẫn với nhi tử cốt nhục của mình?
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp mở miệng, thanh âm lãnh lệ của Âu Dương Vân Cẩm đã vang lên: "Xem ra lá gan của Thiên quốc ngày càng lớn, không thèm đặt Âu Dương gia vào mắt, hiện tại ta mới biết, dược liệu Âu Dương gia ta nhờ Thần Vương hỗ trợ vận chuyển, ai ngờ lại bị người khác chặn đường tịch thu, những loại dược liệu đó đều trân quý nhất thế gian, nếu như bị hư hại gì, các ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ bồi thường! Còn nói dược liệu của Âu Dương gia là độc dược hại người, ha ha, thật quá buồn cười, chúng ta muốn giết người, cần gì dùng đến độc dược!""Âu Dương đại nhân", Dịch Thiếu Hiên vội vàng khẩn cầu Âu Dương Vân Cẩm: "Chuyện này thật sự không liên quan đến ta, tất cả đều là lỗi của tên Lâm Tân kia, ta thật sự không biết dược liệu đó là do hắn cướp đoạt, nếu không, bất luận thế nào ta cũng không nhận a."
"Hừ!" Âu Dương Vân Cẩm hừ lạnh, khí thế uy áp dần khuếch tán, "Đúng là sai lầm của hắn, nhưng hắn là thủ hạ của ngươi, nếu không có ngươi âm thầm cho phép, hắn dám trắng trợn táo bạo cướp đồ của một vương phủ sao?"
Thân thể Dịch Thiếu Hiên run lên, Âu Dương Vân Cẩm nói không sai, nguyên nhân cũng chính vì hắn dung túng, hứa hẹn, cho nên Lâm Tân mới to gan như vậy.
Bất quá, chuyện này quả thật không liên quan gì đến hắn, hoàn toàn là Lâm Tân muốn nịnh bợ hắn nên mới làm ra chuyện như vậy...
Nghe được lời Âu Dương Vân Cẩm nói, dù hoàng đế có ý muốn giải vây cho Dịch Thiếu Hiên cũng không tiện mở miệng nữa, hắn than nhẹ một tiếng, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Dịch Thiếu Hiên, ngươi trở về Hiên Vương phủ trước, trong vòng ba năm không được phép bước ra khỏi phủ nửa bước! Mặt khác, sửa hiệu thành Nhàn Vương, từ nay về sau, ngươi cứ yên tâm làm một Vương gia nhàn tản là được."
Dịch Thiếu Hiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt không dám tin nhìn hoàng đế.
Ý phụ hoàng là, hắn đã vô duyên với ngôi vị hoàng đế?