"Ha ha!" nam nhân trung niên cười to hai tiếng, "Dù ngươi đột phá đến địa nguyên thì sao chứ? Cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của ta."
Hắn ở cảnh giới thiên nguyên thì sao phải đặt địa nguyên nho nhỏ vào mắt?
Trên cấp bậc hoàng nguyên, khoảng cách giữa một bậc tựa như giữa trời và đất.
Mộ Như Nguyệt không nói gì, nàng chậm rãi giơ tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay nàng, giờ khắc này, sắc mặt nàng cực kì trầm tĩnh, tựa như không hề cảm nhận được uy hiếp ở nơi này.
"Viêm Tẫn, giết bọn họ!"
Nàng nâng mắt, gằn từng chữ một.
"Những người này quấy rầy giấc ngủ của bản tôn, bản tôn đương nhiên sẽ không tha cho bọn họ!" Viêm Tẫn khẽ nhếch môi, toàn thân phát ra khí thế lóa mắt.
Những người xung quanh nhìn thấy tình cảnh này, vội vàng tìm chỗ trốn, rất sợ hai bên chiến đấu sẽ liên lụy đến mình...
Phanh!
Một chưởng phong phóng về phía Viêm Tẫn, trong nháy mắt, thân ảnh hắc y biến mất.
Chưởng phong xé rách không khí phát ra tiếng tê tê, ngay tại thời điểm người nọ nghi hoặc không biết Viêm Tẫn đi đâu, một hơi thở lạnh lẽo từ phía sau truyền đến.
Nam nhân đứng phía sau hắn khẽ cong khóe môi, hắc kiếm trong tay xẹt qua không trung chém về phía ngực người nọ, hắn còn chưa kịp nâng vũ khí lên ngăn cản, kiếm khí đã đến trước ngực hắn.
Vết máu đỏ tươi từ ngực trào ra, thấm ướt một thân thanh bào.
Mọi người đều có chút ngạc nhiên.
Hắn thật sự mới đột phá địa nguyên sao? Tại sao lại cường hãn giống như thiên nguyên...
"Hừ!" nam nhân trung niên hừ lạnh, thân hình chợt lóe như một thanh kiếm sắc bén bắn về phía Viêm Tẫn, "Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là cường giả chân chính!"
Viêm Tẫn nâng hắc kiếm nghênh đón công kích của đối phương.
Oanh!
Hắn lui về phía sau vài bước, đứng thẳng giữa không trung, còn khóe miệng nam nhân tê dại, trào ra một vết máu đỏ tươi, dạ dày cuồn cuộn.
Dù sao hắn chỉ là địa nguyên, lại không có vũ khí mạnh như Cửu thiên long viêm kiếm, cho nên vẫn có khác biệt rất lớn với thiên nguyên...
So với Viêm Tẫn, Mộ Như Nguyệt cũng không tốt hơn là bao...
Nếu đối phó với địa nguyên nàng còn có khả năng chiến thắng, nhưng số lượng người của đối phương quá nhiều, dần dần nàng cũng không chống đỡ nổi.
Hơn nữa, nhiều người công kích như vậy, nàng không thể phóng ra tinh thần lực được.
Quan trọng hơn là từ sau khi đến Vô giới, bụng nàng ngày càng lớn, tiểu gia hỏa trong bụng cũng yên tĩnh lại...
"Cứ như vậy không được, phải nghĩ biện pháp khác!"
Mộ Như Nguyệt ngăn chặn công kích của đối phương, nhịn không được lui về phía sau vài bước, đáy mắt xẹt qua tia lãnh ý."Tiểu tử, thực lực của các ngươi vẫn kém hơn một chút", nam nhân trung niên cười lạnh, toàn thân bộc phát một trận cuồng phong, ánh mắt âm trầm, "Bất quá hôm nay các ngươi nhất định phải chết, ta sẽ giết ngươi trước rồi lại đối phó nữ nhân kia sau."
Lúc nói chuyện, hắn liếc mắt về phía Mộ Như Nguyệt.
Vừa nhìn, hắn không khỏi trợn tròn mắt...
Chỉ thấy nàng cầm một lọ đan dược dốc hết vào miệng, giống như mấy loại đan dược đó không mất tiền mua, hắn nhìn cũng cảm thấy đau lòng...
Phá sản!
Nàng quá phá sản!
Có ai dùng đan dược như vậy sao? Giống như trong tay nàng không phải đan dược mà là hạt đậu...