Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, mỉm cười xoa đầu Mặc Khê: "Không phải ta đã không việc gì sao? Đừng khóc, đúng rồi, vừa mới xảy ra chuyện gì?"
Viêm Tẫn nhìn Mộ Như Nguyệt, trái tim cũng buông lỏng, kể lại chuyện vừa rồi cho nàng, sau khi nghe hắn kể lại, sắc mặt Mộ Như Nguyệt cổ quái nhìn Mặc Khê.
"Ngươi là ma thú?"
Chẳng lẽ hắn thật sự là gia tộc người ma thú.
Mặc Khê gật gật đầu: "Gia gia nói, bên ngoài có rất nhiều người xấu cho nên cho ra một thứ để người khác không phát hiện ra thân phận ma thú của ta, năm đó cha mẹ ta bị con người nhìn trúng, muốn bọn họ nguyện trung thành với hắn, cha mẹ không chịu nên mới bị những người đó giết chết."Ngón tay Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Mặc Khê.
Không biết vì sao, sau khi nghe hắn nói những lời này, tim nàng chợt đau đớn...
"Như Nguyệt", Mặc Khê ngẩng đầu lên, cắn cắn môi nói, "Ta vẫn luôn không thích giết người, ta cũng rất sợ hãi bản thân sẽ giết người, nhưng hiện tại, ta rất rất muốn giết bọn họ!"
Mặc Khê khẩn trương nhìn Mộ Như Nguyệt.
Hắn muốn giết người, Như Nguyệt có cảm thấy hắn tàn nhẫn không? Như vậy, hắn cũng không khác gì những người đó....
"Trên thế giới này, ngươi không giết người, người sẽ giết ngươi." Mộ Như Nguyệt nâng mắt, lạnh lùng đảo mắt qua nam nhân trung niên phía trước, sau đó dừng lại trên thân ảnh thanh y kia.
Vừa rồi, là hắn đánh lén nàng!
Một cường giả thiên nguyên, lại cố ý ẩn giấu hơi thở của mình, cho nên nàng cũng không phát giác được...
"Vậy... Mặc Mặc liền giết bọn họ!"
Như Nguyệt nói không sai, hắn không giết người, người khác cũng sẽ giết hắn! Dọc đường cũng không phải toàn như vậy sao? Hắn vốn muốn nhẫn nhịn mấy người đó động tay động chân, kết quả bọn họ lại quá đáng, lôi kéo quần áo hắn, hắn không nhịn được, mất khống chế giết bọn họ.
Hắn vốn còn cảm thấy áy náy với những người đó, bây giờ nghĩ lại đều là bọn họ tự tìm chết, ai kêu bọn họ khi dễ hắn trước!
"Không tốt!"
Sắc mặt nam nhân trung niên đại biến, ánh mắt trầm xuống: "Thực lực thiếu niên này mạnh hơn chúng ta, chẳng lẽ hắn là chân nguyên?"
Lời này vừa nói ra, trong mắt mọi người đều tràn ngập kinh hoảng.
"Chạy!"
Mọi người nhìn nhau, nhanh chân chạy trốn khắp bốn phương tám hướng.
Nhất thời, tình thế đã xảy ra biến hóa long trời lở đất...
Nhưng mọi người còn chưa kịp chạy trốn đã bị một hơi thở cường đại từ trên không trung đè ép xuống, ngã trên mặt đất.
Mọi người không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn về phía mỹ thiếu niên có khuôn mặt trẻ con kia.
"Các ngươi đáng chết! Ai dám đả thương Như Nguyệt đều đáng chết!"
Mặc Khê đã không còn bộ dáng khiếp nhược nữa, toàn thân bộc phát cuồng phong khủng bố.
Lúc này, hắn nghĩ tới cha mẹ chết thảm, nghĩ tới Mộ Như Nguyệt chiếu cố hắn, sát khí từ đáy lòng bốc lên, hoàn toàn điên đảo hình tượng nhu nhược trước kia.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ầm ầm ầm, thân thể đám người đều nổ tung, vô số máu tươi lan tràn thành một màn sương máu, nhiễm đỏ mắt mọi người...
Đường đường là cường giả địa nguyên và thiên nguyên, mà lúc này ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có...
"Như Nguyệt!"Mặc Mặc xoay người nhào vào lòng Mộ Như Nguyệt, ánh mắt kiên định: "Về sau, ta sẽ bảo hộ Như Nguyệt, được không?"
Trái tim Mộ Như Nguyệt run lên, chợt nhớ tới lời vừa rồi Mặc Khê nói, khóe môi khẽ cong lên: "Tốt..."
Bỗng nhiên, con ngươi nàng co rụt lại, tầm mắt xuyên qua đám người nhìn về phía thân ảnh màu tím đang chạy như bay tới...
Nam nhân đã không còn dáng vẻ tôn quý tà mị lúc trước mà cực kì chật vật, đôi mắt tím ẩn chứa bi thương cùng tuyệt vọng, nhưng lúc nhìn thấy dung nhan ngày đêm tơ tưởng, lại ngây ngẩn cả người...