Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 600

"Như Nguyệt, đêm nay ta có thể ở cùng ngươi hay không?" Mặc Khê tội nghiệp nhìn Mộ Như Nguyệt, sợ hãi nói, "Tiểu Bạch hắn khi dễ ta."

Hắn mới không cần vào thế giới đan thư nữa.

Nơi đó quá nhàm chán, còn bị con rồng kia khi dễ, mỗi lần Khiếu Nguyệt nhéo nhéo mặt hắn, Tiểu Bạch liền nổi giận nhe răng trợn mắt với hắn.

Vẫn là Như Nguyệt tốt nhất, không bao giờ khi dễ hắn.

"Không được!"

Sắc mặt Dạ Vô Trần đen sì, mắt tím lạnh lẽo, toàn thân bao phủ hàn khí làm người ta không rét mà run.

Mặc Khê bị dọa sợ, vội vàng trốn sau lưng Mộ Như Nguyệt, chỉ lộ ra một cái đầu, dè dặt nhìn Dạ Vô Trần: "Như Nguyệt, hắn thật đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả mấy nữ nhân muốn ăn sạch ta..."

Sao Như Nguyệt lại ở cùng với nam nhân đáng sợ như vậy? Lỡ hắn khi dễ Như Nguyệt thì phải làm sao bây giờ?

"Cha", Âu Dương Thiến vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng Mặc Khê, hai mắt phát sáng, "Ta có thể đi chơi với tiểu đệ đệ này không?"

Mặc Khê sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt như sói của Âu Dương Thiến, vội vàng nói: "Ta không muốn!"

"Vì sao?" Âu Dương Thiến chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi.

Mặc Khê lập tức đáp: "Bởi vì ngươi thật đáng sợ..."

Ngoài Như Nguyệt ra, nữ nhân khác đều đáng sợ, hắn mới không muốn tiếp xúc với những người đó...

Nhưng Âu Dương Thiến nghe xong lời này liền ngây dại.

Đáng sợ?

Nàng có chút rầu rĩ.

Chẳng lẽ nhìn nàng đáng sợ lắm sao? Nếu không vì sao tiểu đệ đệ kia lại sợ nàng như vậy?

Mặc Khê muốn cầm tay Mộ Như Nguyệt nhưng nhìn thấy ánh mắt âm hàn kia, lại vội vàng rụt tay lại, yếu ớt nhìn Dạ Vô Trần.

"Mặc Mặc, không cần lo lắng, có ta ở đây."

Mộ Như Nguyệt quay đầu, tươi cười trấn an thiếu niên.

Bỗng nhiên, trong lòng hắn trở nên an tĩnh lại, nở nụ cười đẹp như ánh mặt trời.

Dạ Vô Trần hừ lạnh một tiếng, bình giấm lại đổ lênh láng, hắn hung hăng ôm eo Mộ Như Nguyệt, tựa như trừng phạt, bức bách nàng thu hồi ánh mắt.

"Khụ khụ", Âu Dương Vân Cẩm ho khan hai tiếng, "Mộ cô nương, Dạ công tử, không biết hiện tại có thể cùng ta đi gặp lão gia chủ không?"

"Tốt." Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Âu Dương Thiến, "Âu Dương cô nương, đệ đệ của ta hơi sợ người lạ, ngươi có thể tạm thời giúp ta chiếu cố hắn một chút không?"

Âu Dương Thiến gật đầu lia lịa, ngượng ngùng nói: "Mộ tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi chiếu cố hắn thật tốt."

"Như Nguyệt!"

Mặc Khê sợ tới mức nắm chặt ống tay áo Mộ Như Nguyệt, tội nghiệp nhìn nàng: "Như Nguyệt, ta không muốn đi cùng nàng..."

Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ mu bàn tay Mặc Khê, mỉm cười an ủi: "Mặc Mặc, ta còn chút chuyện cần xử lý, chờ xử lý xong sẽ đến tìm ngươi."

"Được rồi."

Mặc Khê chậm rãi buông tay ra, ánh mắt chờ mong: "Vậy ngươi nhất định phải nhanh tới tìm ta, đừng để ta ở chung với nàng quá lâu."

Mộ Như Nguyệt không nói gì nữa, nhìn Mặc Khê một cái, sau đó đi theo Âu Dương Vân Cẩm vào đại sảnh....

Lúc này, một lão giả ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, thần sắc uy nghiêm, nhưng khi nhìn thấy nam nhân đang bước nhanh vào, sắc mặt hắn thả lỏng, nhàn nhạt nói: "Cẩm Nhi, ngươi đã trở về?"

Âu Dương Vân Cẩm phất trường bào, quỳ một chân xuống, khom người nói: "Phụ thân, lần này nhi tử về là muốn giới thiệu với ngài một thiên tài."
Bình Luận (0)
Comment