Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 602

Lời nữ tử nói làm mọi người ngẩn ra, tựa như không ngờ nàng sẽ nói ra lời như vậy.

Âu Dương gia không có thứ gì đáng để nàng muốn có?

Không biết nên nói nàng quá tự phụ, hay là quá cuồng ngạo...

"Cô nương, ngươi không cảm thấy mình quá vô lễ sao?" ánh mắt Âu Dương Lăng Thiên trầm xuống, "Âu Dương gia đã có lịch sử hàng vạn năm, làm sao có thể thần phục người khác? Nếu để liệt tổ liệt tông biết được, sau này ta còn mặt mũi nào đi gặp bọn họ?"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt tối lại, chợt cười nói: "Đúng là ngươi sẽ rất nhanh đi gặp bọn họ, đến lúc đó, ngươi có thể hỏi ý kiến bọn họ một chút."

"Làm càn!"

Âu Dương Vân Thư phẫn nộ đập bàn, chỉ vào Mộ Như Nguyệt điên cuồng hét lên: "Ngươi dám nguyền rủa phụ thân! Đại ca, đây là người ngươi mang về để tức chết phụ thân sao? Người tới, đuổi hai người này ra ngoài cho ta! Quyết không thể để hai kẻ lừa đảo này bước vào Âu Dương gia nửa bước."

Cho dù lúc trước hắn không thể giết nữ nhân này, nhưng cũng không thể để nàng trợ giúp đại ca! Hiện tại chỉ có khiến phụ thân thất vọng với đại ca thì vị trí thiếu chủ mới thuộc vê hắn.

Mộ Như Nguyệt nhìn Âu Dương Vân Cẩm, cười nhạt nói: "Hình như Âu Dương gia không hoan nghênh chúng ta, nếu đã như vậy, ta cáo từ trước, bất quá ta còn muốn nói một câu cuối cùng, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi trước, gia chủ Âu Dương gia, ngươi sẽ nhanh đi gặp liệt tổ liệt tông thôi."

"Cút!" Âu Dương Vân Thư hung hăng đập bàn một cái, dữ tợn quát.

Biểu hiện phẫn nộ của hắn gãi đúng chỗ ngứa, nể mặt Âu Dương Vận Cẩm không tính toán gì với hai người, có vẻ kính trọng huynh trưởng, còn điên cuồng phẫn nộ lại biểu lộ hiếu tâm của hắn đối với phụ thân.

Nhưng từ đầu đến cuối, Âu Dương Lăng Thiên vẫn không nói câu nào, cúi đầu trầm mặc, đôi mắt khôn khéo hiện lên một tia kinh ngạc.

Hắn vẫn luôn che giấu chuyện kia rất kín, ngay cả Cẩm Nhi cũng không biết, sao nàng có thể nhìn ra được?

Âu Dương Vân Cẩm có chút nôn nóng, hắn dĩ nhiên biết bản lĩnh của Mộ Như Nguyệt, nếu mất đi nàng, Âu Dương gia nhất định sẽ bị Đông Phương gia dã tâm bừng bừng thâu tóm.

"Mộ cô nương, xin dừng bước!"

Bỗng nhiên, một thanh âm già nua vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Âu Dương Lăng Thiên, ánh mắt khó hiểu.

Vì sao gia chủ lại gọi người dám nguyền rủa hắn lại?

Bước chân Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, vẫn đưa lưng về phía Âu Dương Lăng Thiên, cười nhạt nói: "Không biết Âu Dương gia chủ có gì chỉ giáo?"

"Mộ cô nương có thể cùng ta vào trong nói chuyện được không?"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Âu Dương gia chủ, ta không phải loại người gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi, đuổi ta đi là các ngươi, gọi ta lại cũng là các ngươi, xin lỗi, bây giờ ta không còn hứng thú gì với Âu Dương gia nữa, muốn tìm người hợp tác, ta có thể lựa chọn Nam Cung gia hoặc Điền gia, hẳn là bọn họ biết cái gì có lợi đối với bọn họ nhất, Vô Trần, chúng ta đi!"

Dứt lời, nàng không thèm nhìn đám người phía sau một lần nào nữa, đi thẳng ra cửa.

Nghe lời nàng nói, Dạ Vô Trần cũng không nói thêm gì nữa, đảo mắt qua Âu Dương Lăng Thiên đang trầm tư, sau đó xoay người đi theo Mộ Như Nguyệt.

Lúc bước ra khỏi cửa, nàng thông qua linh hồn truyền âm gọi Mặc Khê trở về, sau đó biến mất khỏi tầm mắt mọi người...
Bình Luận (0)
Comment