"Khiếu Nguyệt, ngươi thật sự không muốn cho ta một cơ hội nữa sao?" Hắn ngước mắt nhìn Khiếu Nguyệt, bi thống nói, "Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước ngươi chiếu cố ta khi ta bị thương? Ngươi cũng đã quên những ngày tháng sớm chiều bên nhau, cử án tề mi?"
*Cử án tề mi: giống như câu "Tương kính như tân" hay "Mạnh Quang cử án" ngụ ý vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, đối đãi với nhau như khách quý để giữ gìn hạnh phúc gia đình.Đến giờ phút này, Đông Phương Tuấn vẫn hi vọng có thể cảm hóa được nàng.
Khiếu Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy.
Từng hình ảnh quá khứ hiện lên trong đầu nàng, lời nói dịu dàng của nam nhân, ánh mắt ôn hòa, đã từng là khoảng thời gian an ủi nhất khi nàng rời khỏi chủ nhân.
Nhưng nàng cũng vĩnh viễn không quên cảnh tượng mình bị Đông Phương gia quần công (đánh hội đồng)...
Từ thời khắc đó nàng đã chết tâm với hắn...
Ánh mắt Đông Phương Tuấn mong chờ nhìn dung nhan ưu nhã của nàng, khi Khiếu Nguyệt chưa nói lời cự tuyệt hắn rõ ràng, vậy hắn vẫn còn hi vọng.
Nhưng đúng lúc này, nữ tử bỗng nhiên mở mắt ra.
"Đông Phương Tuấn, ta đã không còn yêu ngươi nữa, tại sao phải cho ngươi cơ hội?" Khiếu Nguyệt nở nụ cười ưu nhã, "Rời khỏi ngươi, ta sống rất tốt, sao phải vì ngươi mà ủy khuất bản thân? Trước kia là ta ngớ ngẩn, vì một nam nhân mà chịu vũ nhục, chửi mắng cũng nhẫn nhịn, hiện giờ ta sẽ không làm chuyện tổn hại tôn nghiêm của mình nữa, huống chi hôm nay ngươi bôi nhọ chủ nhân của Khiếu Nguyệt, từ nay về sau, chúng ta không phải người xa lạ nữa mà là kẻ thù!"
Kẻ thù?
Trái tim Đông Phương Tuấn tựa như bị một bàn tay hung hăng xé nát, đau đớn không thể tự kiềm chế, dung nhan anh tuấn tái nhợt, bi thống nhìn nữ tử trước mặt.
Nàng thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Ngay cả một cơ hội cũng không cho hắn?
"Đông Phương công tử!"
Âu Dương Lâm từ trên mặt đất bò dậy, chùi vết máu ở khóe miệng, ánh mắt đau lòng nhìn Đông Phương Tuấn.
Đông Phương công tử kiêu ngạo như vậy nhưng vì Khiếu Nguyệt mà bỏ qua tự tôn khẩn cầu nàng trở lại bên mình, nàng lại bỏ mặc.
Làm sao nàng có thể không đau lòng?
Âu Dương Lâm gắt gao cắn môi, hạ quyết tâm nhìn Khiếu Nguyệt, nói: "Đông Phương công tử là một nam nhân tốt, hắn tuyệt đối không phải người như ngươi nói, nhất định là đã có hiểu lầm gì đó, nếu mất đi nam nhân như hắn, tuyệt đối sẽ không thể tìm thấy người thứ hai!"
Trời biết, khi nói lời này, trong lòng Âu Dương Lâm rỉ máu, nhưng vì nam nhân mình yêu, nàng không thể không làm như thế...
Cho dù mỗi một chữ đều giống như một thanh kiếm sắc bén hung hăng đâm vào trái tim nàng.
Khiếu Nguyệt nở nụ cười ưu nhã mà cao quý, lại khiến người ta cảm nhận được hàn ý.
"Nói vậy, mắt ta mù, hay là có người ở Đông Phương gia giả mạo Đông Phương Tuấn?" Sắc mặt Khiếu Nguyệt lạnh xuống, "Ngươi thích Đông Phương Tuấn là chuyện của ngươi, nhưng không phải bất kì ai cũng đều thích hắn! Trong mắt ta, Đông Phương Tuấn không khác gì rác rưởi!"
Khiếu Nguyệt luôn luôn ưu nhã mà nói ra lời này, Mộ Như Nguyệt biết, nàng thật sự phẫn nộ rồi. Đặc biệt là hai người này hình như không nghe hiểu tiếng người, người ta đã nói rõ ràng mà còn dây dưa không ngừng.
"Khiếu Nguyệt", Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ bả vai Khiếu Nguyệt, sau đó dời mắt sang phía Đông Phương Tuấn, "Đông Phương Tuấn, ta nói với ngươi một lần cuối cùng, ngươi không xứng với Khiếu Nguyệt!"
Đông Phương Tuấn không nói gì, nhưng Âu Dương Lâm lại không nhìn được, vừa định mở miệng nói gì đó, đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Như Nguyệt.