Hắn biết lời Mộ Như Nguyệt nói là sự thật, nếu nàng không cứu hắn, hắn tuyệt đối không sống được quá nửa tháng...
"Phụ thân, ngươi còn do dự cái gì?" Âu Dương Vân Cẩm nóng nảy, "Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ngươi chết, Âu Dương gia nhất định sẽ bị Đông Phương gia như hổ rình mồi thâu tóm, nếu rơi vào tay Đông Phương gia, người Âu Dương gia còn có ngày lành sao? Đã vậy còn không bằng nguyện trung thành với Mộ cô nương, chẳng những có thể cứu được mạng ngươi, còn có thể giúp Âu Dương gia tránh được cục diện khó khăn."
Trong lòng Âu Dương Lăng Thiên run lên, trầm ngâm nửa ngày, hắn nói: "Ngươi nói không sai, Mộ cô nương, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, chỉ cần ngươi có thể chữa trị cho ta, ta sẽ giao Âu Dương gia cho ngươi! Bất luận thế nào ta cũng không thể để cơ nghiệp Âu Dương gia rơi vào tay Đông Phương gia."
Đặc biệt là, gần đây dã tâm Đông Phương gia ngày càng biểu hiện rõ, lần này Đông Phương Tuấn xuất hiện ở Âu Dương thành cũng không phải chuyện đơn giản.
Vị đan dược sư của Đông Phương gia dĩ nhiên biết rõ tình huống của hắn.
Hắn tin, nếu hắn ngã xuống, không đến mấy ngày Âu Dương gia sẽ rơi vào tay Đông Phương gia, đó là tình huống hắn không bao giờ muốn xảy ra....
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Quyết định hôm nay... ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận!"
Lúc này, dung nhan tuyệt sắc của nữ tử tỏa ra ánh sáng tự tin khiến ánh mắt Âu Dương Lăng Thiên có chút hoảng hốt, cho đến nhiều năm sau, hắn mới cảm thấy may mắn vì quyết định của mình bây giờ....
Bởi vì quyết định này đã giúp Âu Dương gia đứng lên vị trí dẫn đầu tứ đại gia tộc....
Bóng đêm như nước, thâm trầm mà yên tĩnh.
Gió đêm thổi qua lá cây tạo nên âm thanh sàn sạt phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.
Trong khách điếm, Đông Phương Tuấn khoanh tay đứng trước cửa sổ, gió nhẹ thổi bay mái tóc đen.
Hiện tại, sắc mặt nam nhân có chút tái nhợt, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt mang chút thương cảm ngóng nhìn bóng đêm bên ngoài, môi mỏng khẽ nhếch lộ ra một nụ cười khổ.
Bỗng nhiên, một trận gió sắc bén từ bên ngoài phóng tới, Đông Phương Tuấn lạnh giọng quát: "Ai?"
Không ai đáp lời hắn.
Bên tai chỉ có gió đêm gào thét.
Đông Phương Tuấn khẽ cau mày, đang muốn mở miệng lần nữa, đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng xẹt qua, phịch một tiếng, hắn đột nhiên bay ra ngoài, hung hăng nện vào vách tường.
"Đáng chết!" Đông Phương Tuấn lau vết máu ở khóe miệng, thanh âm càng thêm lạnh lẽo, "Các hạ rốt cuộc là ai? Có thâm cừu đại hận gì với ta?"
Nhưng mà, đối phương vẫn không trả lời hắn...
Gió đêm ngoài cửa thổi qua, bóng đêm càng tăng thêm vài phần quỷ dị.
Phanh!
Phanh phanh phanh!
Từng nắm đấm hung hăng nện vào người Đông Phương Tuấn. Hắn vội vàng giơ tay lên đỡ công kích của đối phương, muốn thấy rõ người đánh mình là ai, có điều tốc độ đối phương quá nhanh, hắn căn bản không cách nào nhìn thấy mặt người kia.
Đông Phương Tuấn thật nghẹn khuất.
Đối phương rõ ràng có thù oán với hắn, cố tình hắn lại không biết người này là ai, nếu để hắn biết được ai đánh mình, hắn tuyệt đối đem tên hỗn đản đáng chết này ra bầm thây vạn đoạn!
Phụt!
Một đấm nện vào cằm Đông Phương Tuấn, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, thân thể như diều đứt dây bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, nhiễm đỏ y phục....
Hiện tại, Đông Phương Tuấn đã bị đánh thành đầu heo, cả khuôn mặt sưng vù không nhìn rõ tướng mạo anh tuấn vốn có.