Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 625

Đại hội tứ đại gia tộc sẽ tổ chức ở Đông Phương thành, hiện tại trong Đông Phương thành đã chật kín người, khắp nơi trên đường phố đều có thể gặp võ giả cường đại.

Ngoài cửa thành, Mộ Như Nguyệt dừng chân, ngửa đầu nhìn cửa thành trước mắt, đáy mắt hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.

"Giá!"

"Giá giá!"

Bỗng nhiên, tiếng quất ngựa từ xa truyền đến.

Phía sau, bụi bay mù mịt, một hồng y nữ tử ngồi trên tuấn mã, tay cầm trường tiên hung hăng quất ngựa, ngạo nghễ quát: "Mau tránh ra!"

"Là Đông Phương gia Đông Phương Anh."

Mọi người cả kinh, vội vàng dạt ra hai bên đường.

Trước cửa thành chỉ còn lại hai người....

Hai người kia tựa như không nghe thấy động tĩnh phía sau, vẫn đứng yên ở đó, nhìn thấy tuấn mã sắp đụng phải, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh thay hai người kia.

"Cút ngay!"

Đông Phương Anh liếc nhìn hai người phía trước, nhưng cũng không ghìm cương ngựa, hét lớn một tiếng, phi nhanh như bay.

Phanh!

Đúng lúc này, chân ngựa tựa như bị một vật gì đó đánh trúng, người trên lưng ngựa ngã xuống, quỳ rạp trên mặt đất.

Không biết ai bất cẩn cười một tiếng, hoàn toàn chọc giận Đông Phương Anh, ánh mắt nàng lạnh lẽo đảo qua đám người, vung trường tiên quấn lấy cổ một người, vẻ mặt lãnh diễm nói: "Vừa rồi là ngươi cười?"

Người nọ bị nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, ánh mắt hoảng sợ.

Đông Phương Anh khẽ nheo mắt, trường tiên dùng lực một chút, đầu người nọ đã lộc cộc lăn vào trong đám người.

Tĩnh....

Tất cả mọi người đều an tĩnh, sợ hãi không dám nói lời nào, thậm chí không dám phát ra một thanh âm nào.

Người nọ bất quá chỉ cười một tiếng liền bị giết, người Đông Phương gia cũng quá bá đạo đi?

Đông Phương Anh hung hăng vung trường tiên, âm trầm nói: "Đây là kết cục của kẻ dám cười nhạo ta! Người tới, vứt thi thể này cho chó ăn, miễn ở chỗ này bẩn mắt ta!"

Dứt lời, ánh mắt nàng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần.

"Vừa rồi ta bảo các ngươi cút ngay, chẳng lẽ các ngươi điếc không nghe thấy sao?"

Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Đông Phương Anh, cười nhạt nói: "Xin lỗi, ta không nghe thấy tiếng người nói, nhưng lại nghe thấy tiếng một con súc sinh đang tru lên."

Súc sinh?

Đông Phương Anh trợn tròn mắt, nữ nhân này dám nói nàng là súc sinh?

Những người khác cũng dùng ánh mắt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt, phải biết rằng nơi này là địa bàn của bọn rắn độc Đông Phương gia, mà Đông Phương Anh này trời sinh bá đạo, lại là nữ nhi Đông Phương gia, muội muội ruột của Đông Phương Tuấn, ai dám nói chuyện với nàng như vậy?

Không phải là chán sống sao?

"Ngươi vừa nói ta là súc sinh?" Đông Phương Anh tức xanh mặt, ánh mắt âm trầm, không ngờ nữ nhân này dám mắng nàng!

"Xin lỗi, hình như ta cũng không chỉ tên nói họ ngươi là súc sinh, là ngươi tự thừa nhận thôi." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, vận đạm phong khinh nói.

Trong nháy mắt, sắc mặt Đông Phương Anh thay đổi mấy lần, vung trường tiên về phía Mộ Như Nguyệt.

Có vài người không đành lòng nhìn cảnh này, nhịn không được nhắm mắt lại, bọn họ tựa hồ đã tưởng tượng ra tình cảnh đầu của tiểu cô nương xinh đẹp này rơi xuống đất...

Đối địch với Đông Phương Anh không phải muốn chết sao? Nàng bá đạo như vậy, sao có thể bỏ qua cho cô nương này?
Bình Luận (0)
Comment