Cố Oanh Oanh cười như không cười, đảo mắt qua vẻ mặt kiêu ngạo của Đông Phương Anh, châm chọc nói: "Xem ra tố chất của Đông Phương gia bất quá chỉ như vậy..."
"Ngươi..."
Hai mắt Đông Phương Anh phun hỏa, đáy mắt âm trầm.
Nhưng dù sao Cố Oanh Oanh cũng là người Điền gia, huống chi bên cạnh còn có Điền Phi, so thực lực, nàng căn bản không phải đối thủ của Điền Phi!
"Cố Oanh Oanh, nể mặt Điền gia hôm nay ta tạm tha cho ngươi, chờ sau này lại tính sổ với ngươi", Đông Phương Anh hung tợn trừng mắt Cố Oanh Oanh một cái, quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, hừ lạnh nói, "Hai người các ngươi đã có gan chặn đường ta thì nên tự có giác ngộ thừa nhận lửa giận của ta!"
Trường tiên lần nữa vung về phía mặt nạ trên mặt Dạ Vô Trần.
Hiện tại trong lòng nàng nghẹn một bụng lửa giận, cần có chỗ phát tiết, cố tình không thể động đến Cố Oanh Oanh, chỉ có thể trút giận lên hai gia hỏa đáng chết này.
Huống chi, chuyện này vốn do bọn họ gây ra.
Nam nhân đứng yên không có bất kì động tác gì, thậm chí tay cũng không nâng, quanh thân hắn nổi lên một trận cuồng phong, tóc đen bay múa, quyến rũ tà mị không nói nên lời.
Đông Phương Anh hơi ngây người, còn chưa hoàn hồn đã nghe "oanh" một tiếng, một cỗ lực lượng cường hãn có thể phá hủy lục phủ ngũ tạng nàng hung hăng đánh tới, thân thể nàng lập tức bay ra ngoài, tạo thành một vòng cung đẹp mắt trên không trung rồi nện thật mạnh xuống đất.
Bụi đất bay đầy trời, bao phủ dung nhan diễm lệ của Đông Phương Anh, nàng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vì đau đớn mà trắng bệch.
Nhưng càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là thực lực của nam nhân...
Thực lực như thế, thật sự chỉ là hộ vệ của một gia tộc sao? Gia tộc nào có thể có hộ vệ cường hãn như vậy?
Điền Phi khẽ cau mày, quét mắt về phía nam nhân đeo mặt nạ bạc, đáy mắt xẹt qua tia sáng không dễ phát giác.
Nam nhân này.... không đơn giản....
"Ngươi... các ngươi chờ đó cho ta!" Đông Phương Anh từ trên mặt đất bò dậy, hung hăng trừng mắt Dạ Vô Trần, nhưng lại không dám có bất kì hành động nào.
Nàng ngay cả roi cũng không kịp nhặt, chạy như bay vào trong thành.
Cho đến khi thân ảnh nàng hoàn toàn biến mất, đám dân chúng xung quanh với phát ra tiếng cười, tiếng bàn tán xôn xao...
"Hai vị", Cố Oanh Oanh nhìn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, mỉm cười tiến lên phía trước, "Các ngươi đắc tội Đông Phương Anh, nàng nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi, bất quá nếu nàng đến tìm ngươi, ngươi có thể tìm ta hỗ trợ, tục ngữ nói kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu."
Cố Oanh Oanh cười nhạt, nụ cười kia rất đẹp, tựa như một đóa bách hợp lay động trong gió.
"Đa tạ."
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nghĩ đến chuyện mình đánh Đông Phương Tuấn tàn phế khiến Đông Phương gia ngộ nhận là Điền gia làm, trong lòng nàng có chút áy náy.
Trong nửa năm này, Đông Phương gia và Điền gia đã như nước với lửa, chỉ cần đệ tử hai bên nhìn thấy nhau là xông vào chiến đấu kịch liệt, nếu không phải nơi này là ngoài cửa Đông Phương thành, nàng có thể cam đoan Cố Oanh Oanh nhất định sẽ không dễ dàng để Đông Phương Anh rời đi như vậy...
"Phu quân, chúng ta đi thôi", Cố Oanh Oanh quay đầu nhìn Điền Phi, cười nói, "Ta muốn nhìn xem Đông Phương gia chiêu đãi Điền gia chúng ta thế nào...."