Vẻ mặt Diêu Quân cực kì kinh ngạc, vừa định nâng kiếm lên đỡ thì thấy phía trước truyền đến một cỗ khí thế cường hãn, Thượng Quan Lam và Quân Lan một trước một sau tấn công khiến hắn căn bản không còn đường trốn.
Trong khoảnh khắc chần chờ này, hai cỗ lực lượng đồng thời ập đến, thân thể hắn như con diều đứt dây, văng ra ngoài.
"Gia chủ!"
Mọi người biến sắc, nôn nóng la lớn.
Diêu Quân rơi mạnh xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía hai thân ảnh trên không trung, đột nhiên hắn cười điên cuồng, tiếng cười vang vọng khắp Diêu gia.
"Ha ha ha! Thượng Quan Lam, Diêu Quân ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Thanh âm hắn tê tâm liệt phế, tràn ngập lửa giận và sự căm hận, hai mắt đỏ như máu, dữ tợn khiến lòng người run sợ.
"Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội làm quỷ!" Thượng Quan Lam từ trên cao nhìn xuống lão giả dưới mặt đất, cười khinh miệt.
"Diêu Quân, kết cục của ngươi sẽ chỉ là hồn phi phách tán!"
Nàng giơ cao thanh kiếm trong tay, thân kiếm tỏa ra ánh sáng bạc, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, kiếm chợt biến lớn lên, thanh kiếm khổng lồ che cả không trung.
Ánh mắt mọi người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
"Không!!!"
Khóe mắt Tôn giả như muốn nứt ra, đánh một chưởng về phía Vân Thái, sau đó chạy như điên về phía lão giả trên mặt đất.
So với những người khác, lão giả lại rất bình tĩnh, thấy chết không sờn....
Oanh!
Thanh kiếm khổng lồ như một tòa núi nện xuống, khí thế ngập trời, có vài người không đành lòng nhìn một màn tàn nhẫn này, nhắm chặt mắt lại.
Bước chân Tôn giả lảo đảo, khuôn mặt già nua tái nhợt đến đáng sợ, đáy mắt dần lộ ra vẻ tuyệt vọng....
Đúng lúc này, từ xa có một đạo kình phong bắn tới, hung hăng đánh vào thân kiếm khổng lồ.
Oanh một tiếng, thanh kiếm bị chắn ngược trở lại, khôi phục nguyên dạng trong tay Thượng Quan Lam.
Mọi người kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì...
Bá!
Xoát xoát xoát!
Không ít bóng người từ phía xa bay tới, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Người đến còn nhiều hơn người Tiên Y Môn, trải rộng khắp không trung, số lượng nhiều kinh người.
Thời điểm nhìn thấy hai người dẫn đầu....
"Tiểu thư, là đại tiểu thư đã trở lại!"
"Là đại tiểu thư và cô gia đã trở lại!"
Mọi người kích động nhìn hai người dẫn đầu đoàn người...
Ba năm, đại tiểu thư rời đi ba năm, rốt cuộc đã trở lại...
Nghĩ đến đây, một số người nhịn không được lệ nóng doanh tròng.
"Thanh Nhi..."
Thân thể Diêu Quân cứng đờ, không dám tin nhìn dung nhan thanh tú quen thuộc kia, hai mắt rưng rưng, khi còn sống có thể gặp lại cháu gái, hắn đã cảm thấy mỹ mãn...
"Gia gia!"
Diêu Vân Thanh vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy lão giả bị thương, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt lại, hít thở không thông, bay về phía lão giả, nôn nóng nói: "Gia gia, ngươi thế nào?"
Thanh âm Diêu Quân nghẹn ngào, lắc lắc đầu nói: "Thanh Nhi, đi mau, mau rời khỏi nơi này! Đi mau a!"
"Gia gia!"
Diêu Vân Thanh rũ mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn đoàn người trên không trung, nói: "Gia gia, ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ không sao, những người đó đều là thuộc hạ của Nguyệt Nhi."