Nàng không quên, tiểu hài tử này trời sinh có năng lực kêu gọi ma thú, tất cả ma thú trong thiên y trận đều bị một ánh mắt của hắn dọa nằm sấp xuống.
"Mẫu thân biến thái sinh hài tử đương nhiên cũng biến thái."
Cuối cùng, Phó Thanh cho ra một kết luận như vậy...
Oanh!
Đúng lúc này, trên người nữ tử khoanh chân ngồi kia bộc phát khí thế cường hãn, tạo thành một trận cuồng phong trên không trung.
"Rốt cuộc cũng đột phá cảnh giới thiên nguyên."
Lông mi Mộ Như Nguyệt khẽ run, thở phào một hơi, vừa mở mắt ra, một thân ảnh nho nhỏ đã nhanh chóng nhào vào lòng nàng.
"Mẫu thân!" Tiểu oa nhi ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười thiên chân hồn nhiên: "Mẫu thân, ngươi rốt cuộc đã tỉnh..."
Thân thể Mộ Như Nguyệt bỗng cứng đờ, cúi đầu nhìn dung nhan giống Dạ Vô Trần như đúc này, khẽ nhướng mày: "Ngươi là thứ gì?"
Hai mắt to tròn ngập nước, tiểu oa nhi ủy khuất nói: "Mẫu thân, ta là nhi tử của ngươi a, ngươi không cần ta sao?"
"Tiểu gia hỏa, đừng giả ngu", Mộ Như Nguyệt xách vạt áo hắn, kéo hắn ra trước mặt mình, "Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì? Đừng nói với ta ngươi không nhớ rõ lắm hoặc đã mất trí nhớ, ta không tin!"
Hàng lông mi dài mảnh khẽ run lên, tiểu oa nhi che đậy tia sáng trong mắt, tội nghiệp nói: "Mẫu thân, ngươi thật sự không nhận ta sao? Ta là nhi tử ngươi."
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười tuyệt mỹ, bất giác làm người khác ngây dại.
"Ngươi không nói ta cũng không miễn cưỡng ngươi, rồi sẽ có một ngày ta biết thân phận của ngươi, bất quá, mặc kệ thân phận trước kia của ngươi là gì, hiện tại ngươi là nhi tử của ta."
Tiểu tử này tuyệt đối không đơn thuần như vẻ bề ngoài, đặc biệt là hắn đã từng nhiều lần giúp nàng, cho nên, hắn nhất định có lai lịch bất phàm.
Mặc dù hắn không nói, nhưng sẽ có một ngày, nàng biết rõ tất cả...
"Bạch Trạch, chúng ta ra ngoài thôi."
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Bạch Trạch, cười nói.
Lúc này mọi người cũng nghe thấy động tĩnh bên này, vội vàng chạy đến, nghe lời nói của nàng, tâm tình chợt kích động.
Ba năm, bọn họ cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này sao?
Ánh mắt Bạch Trạch phức tạp nhìn nàng: "Ngươi biết phương pháp ra khỏi đây."
"Phải." Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, cười nhạt nói.
"Thì ra ngươi đã khôi phục trí nhớ." Bạch Trạch khẽ thở dài.
Nếu nàng chưa khôi phục trí nhớ, làm sao có thể biết phương pháp rời khỏi thiên y trận? Phương pháp đó, từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng mới biết....
"Trong trận pháp trên đường rời khỏi Vô giới, ta đã nhớ lại rất nhiều kí ức." Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Bạch Trạch, "Nhưng ta không ngờ ngươi... sẽ ở trong thiên y trận! Bạch Trạch, năm đó sau khi ta và Vô Trần biến mất, đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta biết không?"
Bạch Trạch gật gật đầu, ôn nhu ngóng nhìn nữ tử trước mặt: "Được, hiện tại chúng ta rời khỏi đây trước..."
-------------------------
Trên quảng trường bày trận pháp trong Tiên Y Môn bỗng nhiên vang lên tiếng nổ mạnh, sau đó các đệ tử liền nhìn thấy một nam một nữ bước ra khỏi trận pháp.
Bạch y nữ tử kia cũng không xa lạ gì với các đệ tử Tiên Y Môn, ba năm trước đã từng gặp ở đại hội tiên y...