"Tình cảm?" Dạ Vô Trần cười lạnh, "Tử Phượng, bổn vương và ngươi thì có tình nghĩa gì? Trước kia ngươi chỉ là một cô nhi được Tử gia thu dưỡng, lão nhân kia thương hại ngươi nên mới thu nhận ngươi, vậy mà chỉ vì ta không muốn nạp ngươi làm thiếp, người Tử gia cũng không cưỡng chế ta thu ngươi cho nên ngươi nảy sinh hận ý, cấu kết với người ngoài diệt môn Tử gia! Còn chặt đứt tay chân nhi tử của bổn vương và Nguyệt Nhi để làm chúng ta phân tâm, ngươi nói, ta và ngươi có tình nghĩa gì đáng nói?"
Lời này giống như một đạo kinh lôi đánh vào lòng mọi người, khiếp sợ tột độ.
Vừa rồi, bọn họ vốn cho rằng Tử Phượng đã đủ tàn nhẫn độc ác rồi, lại không ngờ nữ nhân này có thể ác độc đến thế!
Chẳng những vô sỉ muốn làm tiểu thiếp cho người khác, còn vì người ta từ chối mà giết ân nhân của mình, cuối cùng còn ra tay tàn nhẫn với một tiểu hài tử như thế.
Độc nhất phụ nhân tâm, không gì hơn như thế!
Ở đại lục Trung Châu này, người ngoan độc không ít, vì tư lợi bản thân, có nhiều người sẽ mất hết nhân tính, nhưng độc ác tới trình độ này thì chỉ có một người....
So với nàng, nhưng ác nhân thích giết chóc kia không biết còn tốt hơn biết bao nhiêu lần!
"Ta không có!" Tử Phượng biến sắc, hai mắt rưng rưng nói: "Vô Trần ca ca, ngươi có thể không yêu ta, nhưng không thể vì nữ nhân này mà bôi nhọ thanh danh của ta! Ta tuyệt đối không làm loại chuyện này!"
Hiện tại, Vân Yên là chỗ dựa duy nhất của nàng, cho nên nàng không thể để hình tượng hoàn hảo của mình trong cảm nhận của hắn bị hủy đi được.
Chuyện này, nàng nhất quyết không thể thừa nhận!
"Vô Trần ca ca, ngươi quên rồi sao, ngươi đã từng nói, cả đời này chỉ yêu một mình ta, nhưng nữ nhân này lại cướp mất ngươi từ tay ta, không tiếc dùng mọi âm mưu quỷ kế, cuối cùng còn bắt ngươi phụ trách... Nhưng mà ta không ngờ rằng ngươi lại yêu nàng!"
Tử Phượng không còn thần sắc lạnh băng như lúc trước, lệ rơi đầy mặt nói.
Nàng nói tha thiết như vậy, người không rõ chân tướng nghe được đương nhiên sẽ tin tưởng...
Tỷ như, Vân Yên!
"Phượng Nhi, loại nam nhân này không cần cũng được", Vân Yên nắm chặt bàn tay run rẩy của Tử Phượng, phẫn nộ nhìn hai người phía trước, "Ngươi cứ tổn thương Phượng Nhi như thế? Hôm nay ngươi vứt bỏ nàng, sau này nhất định sẽ hối hận!"
Hai mắt Dạ Vô Trần lạnh lẽo, cuồng phong quanh người càng lúc càng lớn, tựa như một trận bão áp bách về phía Vân Yên.
Trong nháy mắt, hô hấp Vân Yên cứng lại, nhưng vẫn nắm chặt tay Tử Phượng không buông.
"Phượng Nhi đừng sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi an toàn!"
Phượng Nhi của hắn ưu tú như thế, đôi cẩu nam nữ này lại dám vu hãm nàng? Mặc dù tính tình Phượng Nhi cao ngạo lạnh lùng, nhưng tâm địa lại rất thiện lương.
Sao nàng có thể làm ra những chuyện như thế?
Đáng tiếc, Vân Yên không biết Tử Phượng hiện giờ đã không còn là Thượng Quan Phượng mà trước kia hắn quen biết...
Oanh!
Khí thế cường đại bức Vân Yên lui về sau hai bước, bàn tay nắm tay Tử Phượng cũng buông lỏng ra.
Ngay tại thời điểm hắn muốn tiến lên phía trước, hắn lại hoảng sợ phát hiện trên người nam nhân kia nổi lên cuồng phong màu tím khiến hắn khó thở, ngay cả sức lực nhấc chân cũng không có.
"Vân Yên công tử!"
Tử Phượng khiếp sợ không nói nên lời, lúc nàng định chạy đến bên cạnh Vân Yên, một vạt áo trắng tuyết xẹt qua trước mắt, cản đường nàng....