Oanh!
Trên người nàng chợt bộc phát khí thế cường hãn, sau đó thân thể dần dần bành trướng lên.
"Không tốt!" Âu Dương Vân Cẩm biến sắc, "Nữ nhân này muốn tự bạo!"
Với thực lực của nàng mà tự bạo, dĩ nhiên sẽ có không ít người trọng thương!
Nhưng mà, trong khoảnh khắc này dường như có một bàn tay đè ép cỗ khí thế kia, làm tiêu tan năng lực tự bạo của Tử Phượng.
Không gian trở nên yên tĩnh, Tử Phượng đột nhiên ngây ngẩn, ngẩng đầu ngóng nhìn nam nhân cường đại như thiên thần trên không trung...
Tóc bạc tung bay càng làm nam nhân thêm ma mị, con ngươi lạnh băng không gợn sóng, không có chút độ ấm...
"Bạch Trạch!"
Tử Phượng hung hăng hít một ngụm lãnh khí, Bạch Trạch thế nhưng thật sự gặp lại nàng (MNN)!
Có Bạch Trạch ở đây, phần thắng của nàng (TP) càng mong manh hơn...
"Ta đã nói, lúc này tuyệt đối sẽ không để ngươi chết dễ dàng!" Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, ý cười lạnh nhạt như vậy lại làm tim Tử Phượng run rẩy.
"Tử Phượng, lúc trước ngươi đối với Tử gia thế nào? Hơn một nghìn mạng người Tử gia, tất cả đều chết trong tay ngươi! Bây giờ, ta sẽ báo thù rửa hận cho Tử gia!"
Đáy mắt xẹt qua sát khí lạnh băng, Mộ Như Nguyệt chậm rãi đi về phía Tử Phượng, khí phách cường đại khuếch tán, bạch y nhẹ bay càng làm nữ tử thêm tuyệt mỹ.
Dạ Vô Trần đứng phía sau, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, cũng không ra tay.
Hắn hiểu rõ, Mộ Như Nguyệt chờ ngày này đã rất lâu rồi...
"Không!!!"
Tử Phượng hét khàn cả giọng, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Nhưng rất nhanh, một nắm đấm hung hăng nện vào người nàng, oanh một tiếng, nàng bị đánh bay ra ngoài...
"Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy, dù ngươi có cận kề cái chết ta cũng có cách đem mạng ngươi kéo trở về! Hơn một nghìn mạng người, hôm nay ta nhất định sẽ thay bọn họ đòi lại hết thảy!"
Thanh âm Mộ Như Nguyệt run run, khẽ nhắm mắt lại, trong lòng tràn ngập sát ý. Sau đó nàng chợt mở mắt ra, nhấc chân đạp mạnh lên mặt Tử Phượng, phịch một tiếng, Tử Phượng bay ra xa, nện vào thân cây.
Phụt!
Tử Phượng phun một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt.
Kiếp này, Nguyệt Tôn vẫn cường đại như thế! Chỉ cần cho nàng thời gian thì sẽ có một ngày, nàng sẽ lại lần nữa đứng trên đỉnh cao nhất, bễ nghễ chúng sinh!
Đau...
Kế tiếp, Tử Phượng cảm giác được sự đau đớn sống không bằng chết!
Nắm đấm kia nện vào người nàng tựa hồ có thể làm xương cốt nàng vỡ nát, đau đớn kịch liệt.
Đau đến mức nàng nhịn không được run rẩy.
Nhưng Mộ Như Nguyệt vẫn chưa dừng lại, chỉ cần nghĩ đến những chuyện kiếp trước, nàng liền muốn bầm thây vạn đoạn nữ nhân này!
Không bao lâu, trên người Tử Phượng đã không còn chỗ nào lành lặn.
Xương cốt gãy nát nhanh chóng được đan dược chữa lành, rồi sau đó lại đánh đập điên cuồng không ngừng nghỉ...
"Mộ Như Nguyệt, ngươi sẽ không được chết tử tế! A a a! Ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!"
Tử Phượng ngẩng khuôn mặt huyết nhục mơ hồ lên, trừng to mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, biểu tình dữ tợn khiến người ta hoảng sợ vạn phần.