Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 749

"Ca ca?" Thánh Nguyệt phu nhân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Đan tôn giả, "Ca ca ta, hắn có khỏe không?"

"Hắn rất tốt, hiện tại nha hoàn kia giả mạo mẫu thân ngươi nhưng nhiều năm qua vẫn không mang thai, hơn nữa... ca ca ngươi hiện là trưởng tử duy nhất của Đậu gia, nàng không thể không đối xử tốt với hắn, nhưng không biết vì sao, ca ca ngươi không thân cận với nàng..."

"Tục ngữ nói, máu mủ tình thâm, nhi tử đương nhiên có cảm giác rõ ràng đối với mẫu thân", Thánh Nguyệt phu nhân cười lạnh nói, "Huống chi, giả mạo dù sao cũng là giả mạo, mặc kệ nàng đối với hắn tốt cỡ nào cũng sẽ thiếu một phần chân thành..."

Lúc nói chuyện, nàng hơi rũ mắt, đáy mắt xẹt qua tia lãnh ý.

"Ta muốn tự mình đến Đông Đảo."

Đan tôn giả trầm mặc nửa ngày, nói: "Thật ra, ta tán thành ý kiến của tiểu nha đầu, chuyện này giao cho nàng là đủ rồi, ngươi hoàn toàn ko cần đến đó, chờ sau khi giải quyết xong hết rồi đi, dù sao, nếu đối địch với nữ nhân kia tương đương đắc tội Thiên Ma Môn sau lưng nàng, tiểu nha đầu có đủ thực lực bảo vệ bản thân khi đối mặt với Thiên Ma Môn, ngươi đi cũng chỉ là gánh nặng cho nàng."

Thánh Nguyệt phu nhân muốn nói thêm gì đó, cuối cùng vẫn im lặng...

"Nguyệt Nhi, ngươi vừa mới trở về, nghỉ ngơi mấy ngày rồi đi", Thánh Nguyệt phu nhân quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, "Hơn nữa, cha ngươi và gia gia ngươi vừa đến Đan tháp, ít nhất cũng nên chờ bọn hắn về..."

"Nương, chậm trễ một ngày, có lẽ cữu cữu bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, dù nữ nhân kia đối xử với cữu cữu không tồi nhưng nếu cữu cữu phát hiện thân phận của nàng thì sao? Lúc đó nàng sẽ hạ sát thủ, yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng trở về..."

Mộ Như Nguyệt nắm chặt tay Thánh Nguyệt phu nhân, ánh mắt kiên định.

"Tốt", Thánh Nguyệt phu nhân khẽ thở dài, "Nhớ kĩ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải đảm bảo bản thân an toàn! Trong lòng mẫu thân, không có gì quan trọng hơn ngươi, nếu gặp nguy hiểm thì phải nhanh chóng trở về, đừng miễn cưỡng chính mình."

Mộ Như Nguyệt cười khẽ, quét mắt về phía Dạ Vô Trần đứng bên cạnh.

"Nương, có Vô Trần ở đây, ngươi cho rằng ta có thể gặp nguy hiểm gì?"

Chỉ cần có hắn ở bên, nàng tin tưởng, trên đời này tuyệt đối sẽ không có bất cứ ai có thể xúc phạm tới nàng!

"Mẫu thân" Dạ Tư Hoàng ngây thơ cười nói, "Con có thể cùng đi hay không?"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, gật gật đầu nói: "Tốt..."

Giờ khắc này, nàng không chú ý tới, thời điểm Dạ Tư Hoàng nói lời này thì hơi rũ mắt, đáy mắt xẹt qua lãnh ý...

Thiên Ma Môn?

Đôi mắt hắn lóe lên tia thị huyết, khóe môi gợi lên một nụ cười tàn nhẫn, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên...

"Tỷ tỷ, nhanh như vậy đã phải đi rồi sao?" Tiêu Uyển chớp chớp mắt, ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt, "Ta đã nhiều năm không gặp tỷ tỷ..."

"Chờ ta giải quyết xong chuyện này sẽ lập tức trở về." Mộ Như Nguyệt cúi đầu nhìn nét mặt ủy khuất của thiếu nữ, cười nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Dạ Vô Trần và Dạ Tư Hoàng, "Vô Trần, tiểu Hoàng Nhi, chúng ta đi thôi."

Thánh Nguyệt phu nhân sửng sốt, nói: "Nguyệt Nhi, mang theo Tiểu Hoàng Nhi có thể quá nguy hiểm hay không, dù sao hắn chỉ là một tiểu hài tử?"

Mộ Như Nguyệt lắc đầu, ý tứ sâu xa cười nói: "Cho dù ta gặp nguy hiểm, tiểu Hoàng Nhi cũng sẽ không..."

Những lời này nghe vào tai người khác, nghĩa là Mộ Như Nguyệt sẽ bảo hộ hắn an toàn. Nhưng chỉ có Dạ Vô Trần mới hiểu được, trong thân thể gầy nhỏ của tiểu gia hỏa này cất giấu một linh hồn cường đại....
Bình Luận (0)
Comment