Ám dạ chi sâm quanh năm đều là đêm tối.
Bóng đêm bao trùm lên những cây đại thụ che trời, thấp thoáng trên mặt đất như những bóng ma.
Lúc này giữa rừng rậm, một mảnh u tĩnh (âm u tĩnh mịch), nhưng đám người đi vào đã phá vỡ sự yên tĩnh nơi này....
Gió đêm vù vù thổi qua, chân đạp lên lá cây trên mặt đất phát ra tiếng vang sàn sạt, trong bóng đêm có vẻ quỷ dị....
"An Thiến", An Lâm ngước mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói, "Ta nể tình ngươi là muội muội cùng cha khác mẹ mà khuyên ngươi một câu, tốt nhất hãy tránh xa những người đó, nếu không ngươi chết thế nào cũng không biết! Chỉ dựa vào bọn họ thì không thể sống sót ra khỏi đây, bất quá..."
Ánh mắt An Lâm chợt lóe cười lạnh nói: "Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin ta, nói không chừng ta sẽ giúp ngươi một chút..."
"Ngươi nằm mơ!"
An Thiến hung hăng trừng mắt An Lâm, dung nhan đáng yêu đỏ bừng, ánh mắt phẫn nộ.
"Dù không có ngươi, ta vẫn có thể sống tốt!"
"Ha ha!" An Lâm cười điên cuồng, "An Thiến, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ba người kia thì có thể bảo vệ ngươi sao? Ngươi vẫn quá ngây thơ rồi, nói không chừng mấy người đó nhìn trúng quyền thế An gia cho nên mới cố tình nịnh bợ ngươi, ngươi còn tưởng rằng bọn họ thật sự coi ngươi là bằng hữu, ta nói cho ngươi biết, trên đời này không có bằng hữu chân chính, mọi người với nhau đều là quan hệ lợi dụng mà thôi!"
Cũng giống như nàng và Lương Văn...
Lương Văn có được nàng, cái giá hắn phải trả là trong lúc thi đấu phải trợ giúp nàng, nếu không, tại sao nàng phải thân mật với nam nhân này?
Những người kia nhất định cũng nhìn trúng thứ gì đó trên người An Thiến cho nên mới kết giao với nàng ta, bằng không, một phế vật như An Thiến thì có tư cách gì vào mắt người khác.
Thư Ninh nhíu chặt mày, giơ tay ngăn cản An Thiến, tầm mắt nhàn nhạt nhìn An Lâm, thanh âm thanh nhã: "Ngươi không cần nhiều lời, nếu đã là người trong một đội, ta tất nhiên sẽ bảo hộ An Thiến an toàn, còn sự lợi dụng mà ngươi nói... có vẻ chỉ có ngươi mới sẽ lợi dụng bằng hữu như thế."
Bằng hữu...
An Thiến ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn dung nhan thanh tú của Thư Ninh.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì nàng có thể chất yếu đuối như phế vật cho nên không ai nguyện ý kết giao bằng hữu với nàng, lần này tới tham gia tỷ thí cũng chỉ muốn chứng minh bản thân thôi...
Nhưng Thư Ninh lại nói, nàng là bằng hữu...
Một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng làm trái tim An Thiến khẽ run, trên dung nhan đáng yêu nở nụ cười rạng rỡ.
"Bằng hữu?" An Lâm cười khinh thường, "Hai chữ này thật quá buồn cười, ta không tin ngươi coi An Thiến là bằng hữu, huống chi, ngay cả chính mình còn không bảo hộ được mà còn nói muốn bảo hộ nàng?"
Lúc nói lời này, trong đôi mắt đẹp lộ ra ý khinh miệt.
Tựa như đối với nàng, lời nói của nữ tử trước mặt buồn cười cỡ nào...
"Lâm Nhi, đừng quan tâm những người này", Lương Văn nhíu chặt mày, lạnh lùng quét mắt những khuôn mặt làm hắn phẫn nộ kia, cuối cùng hắn vẫn đè nén lửa giận trong lòng, cười lạnh lẽo, "Bọn họ sẽ sẽ phải trả giá đắt cho sự cuồng vọng của mình! Ám dạ chi sâm này không như những nơi khác, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ hiểu rõ, không chịu thua chúng ta là một chuyện buồn cười cỡ nào!"
Đặc biệt là, trong Ám dạ chi sâm có quá nhiều ma thú nguy hiểm, người khác có thể dùng bùa truyền tống nhưng bọn họ thì...
Đáy mắt hắn xẹt qua tia âm lãnh, lặng lẽ nở nụ cười.