Có được khí thế như vậy, chẳng lẽ hắn đã đạt tới cảnh giới huyền nguyên?
Nghĩ đến đây, mọi người hít một ngụm khí lạnh, đáy mắt lộ vẻ khiếp sợ, không nháy mắt nhìn chằm chằm dung nhan ngây ngô trên lôi đài...
"Ta nhận..."
Một chữ "thua" còn chưa ra khỏi miệng, Thiên Thừa Ngôn bỗng nhấc chân dẫm lên miệng hắn, trong mắt hiện ra tia sáng nhàn nhạt.
"Lương Văn, ngươi vũ nhục sư phụ ta, còn thèm muốn nàng, bây giờ chính là lúc ta trả thù ngươi!"
Không có bất cứ kẻ nào có thể vũ nhục sư phụ hắn!
Nếu cái miệng này của hắn không phun ra được lời gì hay, không cần cũng thế.
Huống chi, Lương Văn vì đối phó bọn họ mà giở trò với bừa truyền tống, nếu không phải vận khí bọn họ tốt, phỏng chừng đã sớm chết trong Ám dạ chi sâm rồi.
Đủ loại chuyện như thế, làm sao hắn tha cho Lương Văn được?
"Ngô!"
Lời nói của Lương Văn bị chặn trong cổ họng, hoảng sợ nhìn thiếu niên trước mắt, trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới, phế vật này sẽ có thủ đoạn làm người ta sợ hãi như vậy...
Đau!
Cái cảm giác đau đớn kịch liệt này làm toàn thân Lương Văn run lên, nhưng hắn lại không thể nói được lời nào, mặt xám như tro tàn nhìn Thiên Thừa Ngôn...
An Lâm vội vàng bụm chặt môi, nỗi sợ hãi mãnh liệt dâng lên trong lòng, nàng nhịn không được lui về phía sau vài bước, không có lá gan tiến lên cứu viện cho Lương Văn...
Đúng lúc này, chân Thiên Thừa Ngôn hung hăng đạp vào vị trí đan điền Lương Văn, bịch một tiếng, âm thanh thanh thúy rơi vào tai mọi người.
Lương Văn ngoẹo đầu, đau đến ngất xỉu.
"Dừng tay!"
Phiên Lâm thấy Thiên Thừa Ngôn dám tra tấn Lương Văn trước mặt hắn, lập tức giận tím mặt, thân thể cao lớn xẹt qua không trung, giơ tay đánh về phía Thiên Thừa Ngôn.
Lúc này, quanh thân hắn bao phủ sát khí lạnh lẽo...
Mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Phiên Lâm, không ai ngờ tới, trong lúc hai thí sinh tỷ thí, Phiên Lâm làm trọng tài lại ngang nhiên động thủ với một thí sinh trong số đó....
Oanh!
Thời điểm Phiên Lâm đánh về phía Thiên Thừa Ngôn, một luồng sáng trắng hiện lên, chắn trước mặt hắn, một thân bạch y bay bay tản ra hàn khí lạnh lẽo, phảng phất như đâm thẳng vào tim hắn, khiến bước chân Phiên Lâm hơi khựng lại, bàn tay cũng ngừng lại giữa không trung...
Vừa rồi, hắn đúng là bị phẫn nộ che mờ lý trí.
Nếu là người khác, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra hành động này, nhưng quan hệ của hắn và Lương gia vốn không tồi, cũng rất thưởng thức Lương Văn, hơn nữa còn nhận đan dược của Lương gia, nhất thời không nhịn được mà ra tay.
Trong lòng Phiên Lâm có chút ảo não, dù sao đây cũng không phải chỉ là trận tỷ thí ở Hỗn thành, mà là hai đại thế lực kia...
"Hừ!" Phiên Lâm hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Thiên Thừa Ngôn, lạnh giọng nói: "Vừa rồi ta bảo ngươi dừng tay, tại sao ngươi không dừng?"
Thiên Thừa Ngôn cười lạnh: "Nếu người động thủ là Lương Văn, ngươi sẽ bảo hắn dừng tay sao?"
Một câu này, Phiên Lâm nghẹn họng.
Nếu người ngã xuống là Thiên Thừa Ngôn, người công kích là Lương Văn, hắn sẽ ra mặt sao? Đáp án khẳng định là không!
Bởi vì đây là quy tắc thi đấu, một bên chưa nhận thua, trận tỷ thí còn chưa kết thúc! Mà trước khi tỷ thí kết thúc, người ngoài không được ra tay, đặc biệt là trọng tài như hắn...
Nhưng mà, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn Lương Văn bị người ta giết?
"Thiên Thừa Ngôn, ngươi quá làm càn, hôm nay mặc kệ là ai, ta đều sẽ ngăn cản bọn họ giết người!" Phiên Lâm nâng cằm, bộ dáng chính nghĩa hiên ngang lẫm liệt nói: "Nhưng ngươi ra tay ngoan độc như thế, còn nhỏ tuổi mà đã ác độc như vậy, sau này tất sẽ thành họa lớn, cho nên ta cũng chỉ muốn giáo huấn ngươi một chút, để ngươi thu liễm tính tình."