Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 811

Cường!

Nữ nhân này cường đại đến mức khiến người ta khiếp sợ.

Là ai nói nàng là một thiên phú trung cấp? Thiên phú trung cấp làm sao có khí thế cường đại như thế?

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, cỗ khí thế kia đánh vào người Phiên Lâm, bức hắn lui về phía sau, kinh ngạc nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại đứng trong cuồng phong.

"Cảnh giới thiên nguyên, ngươi cũng ở cảnh giới thiên nguyên!"

Oanh!

Lời này giống như một đạo thiên lôi đánh vào lòng mọi người, nhất thời, mọi người đều chấn động, ngạc nhiên nhìn Mộ Như Nguyệt.

Phiên Lâm vừa nói cái gì? Nữ nhân này ở cảnh giới thiên nguyên?

Còn có thể dọa người hơn không? Nàng mới bao nhiêu tuổi? Làm sao lại có thành tựu kinh người như vậy?

"Bùa truyền tống của chúng ta, là ngươi động tay động chân?" Mộ Như Nguyệt nhìn Phiên Lâm sắc mặt trắng bệch, nhàn nhạt nói, "Ngươi có biết hay không, đời này, ta hận nhất là loại người giở trò sau lưng người khác, cho nên, đối với ngươi, ta cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi."

Oanh!

Cuồng phong ngập trời hóa thành một thanh kiếm sắc bén, hung hăng chém về phía Phiên Lâm.

Sắc mặt Phiên Lâm đại biến, vội vàng bay lên tránh một kiếm này, thanh kiếm đánh vào lôi đài tạo thành một cái hố thật lớn.

Bụi bay mù mịt, bao trùm một thân bạch y tuyệt sắc.

Xuyên thấu qua lớp bụi mù, Phiên Lâm âm trầm nhìn nữ tử lạnh nhạt kia: "Cứ như vậy không phải là biện pháp, tuy đều là cảnh giới thiên nguyên nhưng thực lực của nàng còn mạnh hơn ta, không được, ta phải nhanh chóng giải quyết nữ nhân này!"

Như vậy, cũng chỉ còn biện pháp kia...

Phiên Lâm hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, trong nháy mắt, khí thế trên người hắn tăng lên gấp mấy lần, tản ra lực lượng kinh người...

"Vô Âm, chúng ta có nên ngăn cản không?"

Trên tửu lâu, Liệu Lượng nhíu chặt mày, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý: "Phủ thành chủ của Hỗn thành này đúng là quá đáng, nếu một thiên tài như vậy bị giết chết, sợ là chúng ta sẽ đau lòng chết! Bất luận là nữ nhân này hay là thiếu niên kia, chúng ta đều phải mời chào được."

"Cứ từ từ đã", Vô Âm nhíu mày, "Lần này chúng ta tới đây cũng không thông báo cho ai biết, phủ thành chủ cũng không biết chúng ta đã đến đây, huống chi, ta có dự cảm, nha đầu này nhất định sẽ không chết, chờ đến khi không được thì chúng ta mới ra tay..."

Liệu Lượng không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn thân ảnh bạch y trên lôi đài...

"Nha đầu, nếu ngươi nguyện ý nhận sai, ta sẽ tha cho ngươi lần này."

Trên không trung, Phiên Lâm rũ mắt nhìn Mộ Như Nguyệt phía dưới, vẻ mặt cao ngạo.

Giờ khắc này hắn đã quên mất chức trách của mình, chỉ muốn giải quyết mâu thuẫn với Mộ Như Nguyệt.

Hơn nữa, Phiên Lâm cũng không cho rằng mình làm sai cái gì...

Nha đầu cuồng vọng như thế, nếu được Đan Môn hay Võ Môn nhìn trúng, nhất định sẽ là một mối họa lớn, như vậy còn không bằng hảo hảo giáo huấn nàng một chút, khiến nàng bớt cuồng vọng.

Lúc này, Phiên Lâm đã quên, nếu hắn không giở trò với bùa truyền tống, muốn ám toán đám người Mộ Như Nguyệt thì nàng cũng sẽ không tức giận như vậy.

Nếu Lương Văn không có ý muốn giết bọn họ, không mở miệng vũ nhục người khác, Thiên Thừa Ngôn sẽ phế hắn sao?

Mọi chuyện đều có nhân tất có quả, nhưng Phiên Lâm nghiễm nhiên đã quên mất điều này, chỉ nhớ rằng Mộ Như Nguyệt muốn trả thù, không tin phục hắn, cho nên muốn ỷ vào thân phận trưởng bối hung hăng giáo huấn nữ nhân làm càn này!
Bình Luận (0)
Comment