Lão nhân thất vọng thở dài: "Vậy ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, tiểu nha đầu, nếu ngươi hối hận, muốn bái ta làm thầy, lúc đó ngươi có thể đến tìm ta, cửa Đan Môn bất cứ lúc nào cũng chào đón ngươi."
Tuy nha đầu này chỉ là một võ giả nhưng có thiên phú cường hãn như thế, bất luận thế nào cũng phải tranh thủ một chút, tuyệt đối không thể để mấy tên hỗn đản Võ Môn giành trước...
"Bất quá", Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, "Có thể cho Thiên Thừa Ngôn đến Đan Môn rèn luyện một chút."
"Sư phụ!" Thiên Thừa Ngôn cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nghẹn ngào nói: "Sư phụ, người không cần ta nữa sao?"
Nếu không thì sao lại bảo hắn bái người khác làm thầy?
"Thừa Ngôn, ngươi còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu, sau khi gia nhập Đan Môn ngươi có thể được rèn luyện", Mộ Như Nguyệt cười nói, "Huống chi, ta chỉ nói ngươi gia nhập Đan Môn thôi, cũng không phải bảo ngươi bái người khác làm thầy, mặc kệ thế nào, ta vĩnh viễn là sư phụ ngươi."
Nàng không ngu ngốc đến mức chắp tay đưa thiên nguyên thể mạch cho người khác, nhưng Thiên Thừa Ngôn quả thật cần được rèn luyện, hắn còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu.
Mặc dù nàng có thể truyền thụ kinh nghiệm của nàng cho hắn, nhưng như vậy cũng không tiến bộ nhanh bằng cách giao chiến với người khác.
Chỉ có gia nhập Đan Môn mới có thể làm thiếu niên này trưởng thành...
Nhìn nụ cười đạm mạc của nữ tử, trong lòng Thiên Thừa Ngôn kiên định: "Sư phụ, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng! Cuối cùng sẽ có một ngày ta đứng trên cao, tuyên bố với cả thế giới, ta là đồ đệ của Mộ Như Nguyệt!"
Hắn cần phải trưởng thành, trở thành niềm tự hào của sư phụ!
Trong lòng lão nhân vui vẻ, tuy Mộ Như Nguyệt không gia nhập Đan Môn nhưng tốt xấu gì hắn cũng có chút thu hoạch, thiếu niên này cũng là một thiên tài hiếm có...
"Ha ha", lão nhân vừa lòng cười cười, "Yên tâm đi, tiểu tử, sau này ngươi tới Đan Môn, ai khi dễ ngươi, ngươi cứ nói tên ta ra, có ta ở đó, Đan Môn tuyệt đối không ai dám khinh thường ngươi!"
Thiên Thừa Ngôn không nói gì, ánh mắt cực kì kiên định.
Hắn phải trở nên cường đại, bởi vì hắn là đồ đệ của Mộ Như Nguyệt! Sư phụ tất nhiên sẽ hướng đến đỉnh cao, còn hắn, tuyệt đối không thể để sư phụ mất mặt xấu hổ!
Lão nhân hơi tiếc nuối vì Mộ Như Nguyệt không gia nhập Đan Môn, bất quá, Thiên Thừa Ngôn vào Đan Môn cũng đại biểu cho quan hệ giữa Đan Môn và nữ tử này không thể cắt đứt.
Không biết vì sao hắn có dự cảm, nữ tử này sẽ tạo ra một thiên hạ thuộc về mình ở Đông Đảo này....
Lão nhân rời đi chưa được bao lâu, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, mọi người quay đầu liền nhìn thấy một lão giả mặc cẩm y bước nhanh từ ngoài cửa vào.
"Ngươi lại là ai?" An Thiến nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi.
Vẻ mặt nghiêm túc của lão giả khi nghe An Thiến hỏi thì sửng sốt, chẳng lẽ ngoài hắn ra còn có người khác tới tìm bọn họ?
"Cô nương, ta là trưởng lão Ngũ Văn của Võ Môn, lần này trùng hợp đi ngang qua nơi này, nhìn thấy thiên phú của Mộ cô nương và Thiên Thừa công tử, cho nên muốn mời các ngươi gia nhập Võ Môn, không biết ý hai vị thế nào?"
Trùng hợp đi ngang qua? Căn bản là nói dối!
Bọn họ vốn dĩ không cần quản trận tỷ thí này, đã có người cấp dưới thay bọn họ làm việc, bọn họ chỉ cần ngồi ở môn phái tiếp nhận kết quả là được.
Nhưng mà, hắn lại nghe nói hai lão nhân Đan Môn kia tự mình đến đây, vậy sao được? Cho nên hắn lập tức chạy tới, nếu không, chỉ sợ Võ Môn sẽ bỏ lỡ hai thiên tài này.