"Nguyệt Nhi", An Thiến từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Mộ Như Nguyệt mới khẽ thở phào một hơi, "Vừa rồi ngươi làm ta sợ muốn chết, không nói lời nào liền xông ra ngoài, đúng rồi, Nguyệt Nhi, ngươi quen biết Duy Tử Phương sao?"
Lúc nói chuyện, nàng quét mắt về phía Duy Tử Phương.
"Không quen", Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, "An Thiến, hắn bị thương, phiền ngươi hỗ trợ băng bó một chút."
An Thiến nở nụ cười đáng yêu: "Được, bây giờ ta sẽ đưa hắn về."
Duy Tử Phương nhíu mày, theo bản năng tránh né An Thiến tiếp cận, nhưng nghĩ đến lời Mộ Như Nguyệt vừa nói, tâm phòng bị lại thả lỏng.
Nếu là lúc trước, vì lòng tự tôn hắn sẽ không muốn nhận sự trợ giúp của bất cứ ai! Nhưng Mộ Như Nguyệt đã dội một gáo nước lạnh lên đầu hắn, khiến hắn thức tỉnh, cũng dần dần buông xuống sự ngạo mạn của mình...
Mộ Như Nguyệt nhìn Duy Tử Phương, cũng không nhận thân với hắn, dù sao hiện tại Duy gia vẫn không biết phu nhân Đậu gia là do nha hoàn kia giả mạo, bây giờ nếu tùy ý nhận nhau, chỉ sợ Duy Tử Phương sẽ không tin lời nàng....
Bóng đêm yên tĩnh, trong phủ thành chủ lại giăng đèn kết hoa vô cùng ầm ĩ.
Đại hội luận võ vì biến cố hôm trước mà phải hoãn lại mấy ngày, cũng may cuối cùng cũng kết thúc viên mãn, người hưng phấn nhất hiển nhiên là thành chủ.
"Cảnh Minh hộ pháp, Xuyên Cốc hộ pháp."
Trong phòng khách ầm ĩ, thanh âm này vừa vang lên, đám người đã lập tức an tĩnh lại. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hai người ngoài cửa.
Đó là hai nam nhân trung niên, trên người có kí hiệu khác nhau biểu lộ thân phận của bọn họ....
"Đây là Cảnh Minh hộ pháp của Võ Môn và Xuyên Cốc hộ pháp của Đan Môn?"
"Đúng vậy, thật là người của hai thế lực kia, bây giờ đại hội luận võ đã kết thúc, cho nên phỏng chừng là bọn họ muốn đến chọn một số võ giả."
Mọi người thổn thức, ánh mắt kích động mà khẩn trương nhìn chằm chằm hai người.
Nếu được hai thế lực này chọn trúng, cũng có nghĩa là sẽ thăng tiến rất nhanh...
"Thành chủ, lần này chúng ta tới chọn một số võ giả", Xuyên Cốc cao ngạo đảo mắt về phía đám người, "Ta đã xem xét chọn ra một số người, Kim Khải nếu gia nhập Đan Môn chúng ta thì sẽ có vị trí nội môn, Tô Sương cũng là đệ tử nội môn, còn có..."
Kế tiếp, hắn đọc tên của một vài người, nhưng từ đầu tới cuối không có tên Mộ Như Nguyệt và Thiên Thừa Ngôn.
Danh sách Cảnh Minh hộ pháp đọc lên cũng không có tên hai người này.
Nhất thời, mọi người đều sôi nổi nghị luận, với thiên phú của hai người bọn họ hẳn là sẽ bị các thế lực lớn tranh đoạt, vì sao Cảnh Minh và Xuyên Cốc hộ pháp lại không đề cập tới?
Tựa như phát hiện nghi hoặc trong lòng bọn họ, Xuyên Cốc nhàn nhạt mở miệng: "Hiện tại ta có vài lời muốn nói, trận tỷ thí này quả thật có hai thiên tài làm người ta khiếp sợ, đáng tiếc là bọn họ quá tàn nhẫn, xuống tay không lưu tình, nếu hai người này gia nhập môn phái thì nhất định sẽ trêu chọc không ít tai họa, thậm chí sau này có khả năng sẽ trở thành kẻ địch của cả Đông Đảo! Chúng ta không chịu nổi mạo hiểm như vậy, càng không cần đệ tử độc ác như thế, cho nên sau này bọn họ sẽ bị coi là đối tượng vĩnh viễn không trúng tuyển!"
Hắn vẫn chưa nói rõ họ tên, nhưng mọi người đều biết người mà hai vị hộ pháp nói là ai, nhất thời, mọi ánh mắt đều tập trung về phía Mộ Như Nguyệt và Thiên Thừa Ngôn...
Thành chủ cũng ngây ngẩn, tựa như không ngờ hai người lại có quyết định như thế, hắn vốn tưởng rằng hai người kia sẽ bị hai thế lực lớn tranh đoạt chứ....