Chưa bao giờ nàng cảm thấy cái chết cách mình gần như thế....
Cũng may nam nhân này không rảnh để ý đến nàng, hắn chỉ trừng phạt nàng một chút, sau đó liền nhìn qua phía Mộ Như Nguyệt, chân hắn nhẹ nhàng bước trong không trung, chỗ hắn đi qua, không khí nổi lên nhàn nhạt gợn sóng, giống như đi trên mặt biển.
"Thương thế của ngươi khỏi nhanh vậy sao?" Thần sắc Mộ Như Nguyệt lạnh băng, sát khí không hề giảm.
Nam nhân dừng chân, đứng trên cao nhìn xuống nữ tử phía dưới: "Ta nói rồi, ngươi, là của ta! Cho dù phải phá hủy cả thế giới này, ta nhất định phải có được ngươi!"
Thanh âm hắn trầm thấp khàn khàn, lại tàn nhẫn như vậy, trong con ngươi màu vàng kim hiện lên hai ngọn lửa, ánh mắt khăng khăng cố chấp.
Kiếp trước hắn không thể có được nàng, kiếp này, dù phải phá hủy tất cả hắn cũng phải giam cầm nàng bên cạnh mình, không cho nàng có cơ hội chạy thoát!
"Ngươi cho rằng có khả năng sao?" Mộ Như Nguyệt cười lạnh nhìn nam nhân trước mắt, không biết vì sao lại nhớ tới Phượng Kinh Thiên nhiều năm trước.
Có điều, so với Phượng Kinh Thiên, nam nhân này càng tàn nhẫn, cường thế hơn!
Nam nhân hơi nâng mắt, xẹt qua một tia tối tăm: "Thứ ta muốn có, trước nay chưa từng không chiếm được! Cho nên, ngươi tất nhiên sẽ là nữ nhân của ta!"
Hắn nhất quyết không buông tay, vì thế, nam nhân kia không thể tồn tại!
Chỉ cần hắn chết đi, nữ nhân này sớm muộn cũng sẽ đến bên cạnh hắn!
Trong lòng Mộ Như Nguyệt có chút nôn nóng, bị khí thế của nam nhân này, nàng không thể liên hệ với đan thư, không thể chữa thương cho Bạch Trạch, hơn nữa, Bạch Trạch đang trọng thương, không có cách nào ra khỏi đan thư được.
Nhưng nếu không cho Bạch Trạch dùng đan dược ngay thì cỗ lực lượng còn sót lại sẽ phá hủy thân thể hắn, cho nên không thể kéo dài được!
Mộ Như Nguyệt siết chặt nắm đấm, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm do tinh thần lực ngưng tụ thành, thế kiếm như cuồng phong cắt qua không trung lao về phía nam nhân.
Ánh mắt nam nhân càng âm trầm, giơ tay đánh tan trường kiếm, nhân lúc hắn động thủ, thân thể Mộ Như Nguyệt thả lỏng, vội vàng ném đan dược vào trong đan thư....
"Không ngờ, thời điểm tự thân khó bảo toàn mà ngươi còn nhớ tới ma thú kia!"
Động tác của nàng làm sao có thể qua mắt hắn, cũng chính vì vậy càng khiến hắn bạo nộ thêm, trên người dần bốc lên ngọn lửa vàng kim.
Nữ nhân này có thể quan tâm tên ma thú kia như thế, nhưng kiếp trước, mỗi lần gặp hắn đều là giao chiến!
Trong lòng nàng vĩnh viễn không có một vị trí nho nhỏ nào dành cho hắn! Bây giờ còn quên mất sự tồn tại của hắn....
Một khi đã như vậy, đêm nay hắn sẽ làm nàng trở thành nữ nhân của hắn! Dùng phương pháp này khiến nàng nhớ kỹ hắn!
Mộ Như Nguyệt vừa ném đan dược vào liền thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Bạch Trạch sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân áo đen, cười lạnh nói: "Bạch Trạch đã trả giá rất nhiều vì ta, đương nhiên ta sẽ quan tâm hắn! Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng nhất định ngươi đã từng làm chuyện gì đó, cho nên lúc gặp ngươi, ta mới có hận ý ngập trời như vậy!"
Thân thể nam nhân chấn động, rũ mắt nhìn Mộ Như Nguyệt: "Mặc kệ ta làm gì, đều là bị ngươi bức!"
Đúng vậy, hắn làm tất cả, đều là bị nữ nhân này bức bách!
Cho nên, không thể trách hắn....