Thư Ninh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hai nam nhân đang trên không trung, rồi quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười chân thành chúc phúc.
"Đúng vậy, chỉ có nam nhân như vậy mới xứng đôi với nàng..."
Những người khác chỉ có thể làm nền cho nàng!
Ánh hoàng hôn trải rộng khắp không trung, trên người Dạ Vô Trần bảo phủ một ngọn lửa màu đen, ngọn lửa chợt biến thành một thanh kiếm sắc bén chém về phía nam nhân đối diện.
Một kiếm này mang theo khí thế âm lãnh mà cường đại, giống như có thể chém bầu trời thành hai nửa...
Dưới khí thế này, mọi người đều cảm thấy khó thở, không khí xung quanh tựa như biến mất...
Không biết dưới chiếc mặt nạ vàng kia, nam nhân có biểu hiện gì, nhưng đôi mắt vàng kim lại lập lòe hai ngọn lửa sáng ngời, hắn chậm rãi nâng tay lên, vô số thanh kiếm lơ lửng trước mặt hắn...
Oanh!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, cả bầu trời đầy tro bụi, che mờ tầm mắt mọi người.
Rồi sau đó truyền đến thanh âm cuồng ngạo không kiềm chế của nam nhân: "Ha ha, Tử Hoàng, hôm nay có Bạch Trạch giúp ngươi cho nên ta không phải là đối thủ của các ngươi, sau này ta lại đến tính sổ với các ngươi, ha ha ha!"
Tiếng cười của hắn kéo dài, rơi vào tai mọi người, có vài người thực lực yếu chịu không nổi phun ra một ngụm máu tươi, kinh ngạc nhìn thân ảnh dưới ánh hoàng hôn.
Tro bụi dần dần tan đi, trên không trung chỉ còn hai người Dạ Vô Trần và Bạch Trạch, còn nam nhân áo đen thì mất tăm mất tích...
Dạ Vô Trần cau mày nhìn theo phương hướng đối phương biến mất, không biết suy nghĩ điều gì.
Hắn nhanh chóng hồi phục tinh thần, đáp xuống trước mặt Mộ Như Nguyệt, vươn tay kéo nàng vào lồng ngực ấm áp, môi nhẹ nhàng áp vào mái tóc nữ tử.
"Nguyệt Nhi, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nàng."
Đúng vậy, hắn sẽ luôn bồi nàng, sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội tổn thương nàng.
"Vô Trần, ta tới tham gia tỷ thí chính là vì muốn cho chàng biết ta đang ở đây, nếu chàng đã tới, vậy chúng ta đi thôi."
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười thật tươi khiến dung nhan tuyệt sắc càng thêm sinh động.
An Thiến ngây ngẩn, chỉ có lúc này nàng mới nhìn thấy Nguyệt Nhi cười đẹp đến thế, không có phòng bị, có lẽ nàng ấy thật sự rất yêu nam nhân này....
Tuy thời gian ở chung khá ngắn ngủi nhưng An Thiến rất có hảo cảm với Mộ Như Nguyệt, dĩ nhiên cũng cảm thấy vui vẻ vì nàng ấy có được một nam nhân hoàn mỹ như thế....
"Tốt." Dạ Vô Trần cúi đầu cười nói: "Mọi việc đều do nương tử quyết định, vi phu sẽ nghe theo mệnh lệnh của nàng..."
Dứt lời, hắn ôm Mộ Như Nguyệt, chợt biến mất trước mắt mọi người...
Bởi vì hiện tại sắc trời đã muộn nên bọn họ cũng không lập tức rời đi mà ở lại trạm dịch một đêm. Nhân vật chính đi rồi, mọi người cũng giải tán, nhưng chuyện hôm nay đã nhanh chóng lan truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều biết có một đan dược sư thiên giai trung cấp mới hơn hai mươi tuổi xuất hiện ở đây....
Thanh danh Mộ Như Nguyệt truyền khắp Hỗn thành, trở thành nhân vật nhà nhà đều biết....
Đêm, ánh trăng như nước chiếu vào phòng.
Cánh tay Dạ Vô Trần ôm Mộ Như Nguyệt hơi căng thẳng, dung nhan tuấn mỹ lộ vẻ ủy khuất, ghen tuông nói: "Nguyệt Nhi, vi phu chỉ mới xa nàng một thời gian ngắn mà nàng lại trêu chọc thêm vài nam nhân rồi."
"Chàng biết hắn là ai không?"