Từng câu từng chữ trong này đều là máu và nước mắt viết nên, lên án sự ngoan độc tàn nhẫn của người nọ...
Trời biết, lúc nàng viết những dòng chữ này đã tuyệt vọng, cô độc thế nào, thậm chí không ai biết tình huống của nàng lúc đó...
Đậu Tịnh Quân lui về phía sau vài bước, đụng vào bình hoa, "bang" một tiếng, bình hoa rơi xuống đất, vỡ nát.
Bỗng nhiên, hắn giống như nổi điên, đoạt lấy huyết thư trong tay Duy Gia, càng đọc, nước mắt càng nhiều, thần sắc điên cuồng, tràn ngập cừu hận.
"Nương, người yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho người, bắt ả tiện tì kia phải trả giá đắt!"
Khó trách nhiều năm qua nàng xa cách với Duy gia như vậy, thậm chí còn âm thầm gây khó dễ cho Duy gia, hơn nữa. ánh mắt nhìn hắb lúc nào cũng lạnh băng. Thì ra, nàng đã sớm không phải là người mẫu thân mà hắn kính yêu nữa...
Vừa dứt lời, Đậu Tịnh Quản liền muốn lao ra khỏi cửa. nhưng phía sau đã truyền đến một thanh aâmnhàn nhạt: "Ngươi muốn làm gì? Đi báo thù? Sau lưng nàng là Thiên Ma Môn, người lúc trước hạ độc ông ngoại cũng là Thiên Ma Môn! Chỉ bằng thực lực của ngươi có khá năng đối đầu với nữ nhân kia sao? Ngươi cứ đi như vậy chỉ có nước chịu chết mà thôi, nểu ngươi muốn chịu chết, vậy coi như lần này ta đến nhầm chỗ rồi!"
Thanh âm đạm mạc kia thành công giữ chân Đậu Tịnh Quân lại, nhưng trong lòng hắn vẫn tràn ngập đau đớn.
"Ta nên làm cái gì bây giờ? Không đi báo thù thì ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Báo thù là chuyện sớm muộn", Mộ Như Nguyệt chậm rải đứng dậy.
"Lần này ta tới đây cũng là vì chuyện này..."
Đậu Tịnh Quân hít sâu một hơi, nữ tử xoay người lại, nhìn chằm chằn nữ tử tuyệt sắc, trong mắt có chút hoảng hốt: "Mẫu thân ngươi, nàng có khỏe không?"
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Rất tốt. Gã cho một phu quân hoàn mỹ, sinh được ba hài tử..."
"Như vậy thì tốt" Đậu Tịnh Quân thở phào nhẹ nhõm, thật không ngờ muội muội mình còn sống trên đời này, còn có một nữ nhi ưu tú như thế
"Mấy năm này! các ngươi chịu khó rồi..." Hắn vổn dĩ muôn ôm cháu gái mình một chút, nhưng không biết sao cứ cảm thấy nam nhân đứng bên cạnh nàng làm người ta cảm thấy sợ hãi...
Đậu Tịnh Quân khẽ rũ mắt, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên. nói: "Cữu cữu, ta tính sẽ trở về Đậu gia!"
"Tịnh Quân!" trong lòng Duy gia kinh hãi, "Như vậy quả mạo hiểm..."
"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con”
Đậu Tịnh Quân cười lạnh, "Vừa rồi ta đã nghe rõ lời cháu nữ đây nói, trước khi có đủ thực lực sẽ không báo thù, chờ đến khi đủ cường đại rồi mới quyết định, lần này ta trở về là muốn điều tra rõ cái thế lực đứng sau tiện tì kia!" Đáy mắt hiện lên sát khí lạnh lẽo. Đậu Tịnh Quân ân trâm nói.
Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua tiện tì kia!
"Ta để Khiếu Nguyệt đi cùng ngươi, ít nhất, thời điểm ngươi gặp nguy hiểm nàng sẽ mang ngươi rời đi" Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn Đậu Tịnh Quân.
"Cữu cữu, lúc mẫu thân nghe nói nàng còn có một huynh đệ đã rất kích dộng, cho nên ngươi đừng để nàng thất vọng."
Trái tim Đậu Tịnh Quán run Iên. vẻ mặt kiên định: "Trước khi gặp lại nàng, ta nhất định sẽ sống sót!"
Dứt lời, hắn nhìn Mộ Như Nguyệt lần cuối, sau đó đi ra khỏi thư phòng...
"Vô Trân, vừa rồi chàng làm cữu cữu ta sợ đó."
Sau khi Đậu Tịnh Quân rời đi. Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, bất đắc dĩ cười nói.
Dạ Vô Trần nhíu mày: "Vừa rồi. hắn không khống chế được cảm xúc. Ta sợ hắn làm nàng bị thương!"
Vừa rồi sau khi nghe chuyện, Đậu Tịnh Quân kích động vọt qua đây, làm sao Dạ Vô Trần có thể để hắn tới gần Mộ Như Nguyệt được?
Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp: "Ta không dễ bị thương như vậy."
"Vậy cũng không được!" Dạ Vô Trần nhướng mày, bá đạo ôm Mộ Như Nguyệt vào lòng.
"Lỡ hắn làm nàng đau thì người đau lòng vẫn là ta..."
Nhìn bộ dáng hai ngươi ân ân ái ái, đáy mắt Duy Tơ Phương đầy ý cười, nhưng nhanh chóng thu liễm lại...
"Ông cậu” Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn Duy Gia, "Ta sẽ tạm thời ở lại đây giúp ngươi giải quyết khó khăn, sau đó lại đến Đậu gia tìm cữu cữu..."
Duy Gia mơ hồ gật gật đầu. cho đến lúc nãy hắn như lọt vào sương mù. Nếu lần này không nhờ Mộ Như Nguyệt xuất hiện kịp thời, chuyện này thật sự không biết giải quyết thế nào...