Cỗ khí thế âm lãnh kia khiến Đậu Vi Vi giống như rơi vào hầm băng, trái tim nàng run rẩy...
Nàng chưa từng gặp nam nhân nào có thể lạnh đến mức này, chỉ liếc mắt một cái đã khiến nàng run rẩy, sắc mặt tái nhợt đáng sợ...
"Cút!"
Bờ môi nam nhân khẽ nhếch, phun ra một chữ...
Oanh!
Lập tức, hơi thở âm trầm từ trên người hắn quét qua, đánh vào ngực Đậu Vi Vi, thân thể nàng văng ra xa, đập vào thân cây cổ thụ.
Bên hông đau đớn khiến nàng suýt nữa rớt nước mắt, ánh mắt quấn quýt si mê, rưng rưng nhìn dung nhan tuấn mỹ kia.
Nếu lúc đầu nàng chỉ lưu luyến si mê dung mạo của nam nhân này, thì giờ khắc này nàng đã hãm thật sâu...
Hắn tựa như thần tu la, mỗi động tác đều mang theo hơi thở cường đại mà âm trầm.
Nam nhân như vậy, không phải là nam nhân mà nàng luôn chờ đợi sao? Bất cứ nam nhân nào cũng rất dễ chìm vào sự ôn nhu của nữ nhân, nếu nàng đổi sách lược, nói không chừng hắn sẽ nhanh chóng tiếp nhận nàng....
Nam nhân như thế, một khi đã yêu một nữ nhân rồi thì sẽ không bao giờ phụ nàng!
"Tiểu thư!"
Sắc mặt đám người đại biến, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, phu nhân nhất định sẽ không tha cho bọn họ....
"Ta không sao", Đậu Vi Vi lắc lắc đầu, si ngốc nhìn Dạ Vô Trần, nở nụ cười xinh đẹp, nói, "Vị công tử này, vừa rồi là ta vô lễ, để tạ lỗi với công tử, buổi tối ta mời ngươi tới phòng ta, ta sẽ tự xuống bếp chiêu đãi công tử, thế nào?"
Phải biết rằng, từ nhỏ đến giờ Đậu Vi Vi bị chiều hư rồi, bây giờ lại nói lời này, hiển nhiên là tỏ rõ quyết tâm của mình, nàng tin tưởng không có bất kì nam nhân nào có thể cự tuyệt lời mời của một mỹ nhân... "Nguyệt Nhi, chúng ta đi thôi." Dạ Vô Trần giống như không nghe thấy lời Đậu Vi Vi nói, đôi mắt tím chứa ý cười ôn nhu, tràn đầy nhu tình nhìn nữ tử bên cạnh. * Mộ Như Nguyệt gật gật đàu, từ đàu đến cuối bọn họ đều không thèm để ý đến Đậu Vi Vi. Lúc này, Đậu Vi Vi mới chú ý đến nữ nhân đứng bên cạnh Dạ Vô Trần, khi nhìn thấy nụ cười thâm tinh của hắn, tronẹ lòng chợt dâng lên sự đố kị, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt. Ngươi là cái thá gì? Đừng tưởng rằng cứu đại bá ta là có thể ở lại Đậu gia!" Đậu Vi Vi phẫn nộ nói, "Hiện tại, thiếu chủ Đậu gia là cha ta, ta sẽ lập tức cho người đuổi ngươi đi!"
Nữ nhân này ngoại trừ dung mạo thì có điểm nào so được với nàng?
Nàng là hòn ngọc quý trên tay Đậu gia, bất luận phương diện nào đều tốt hơn nữ nhân này nhiều!
Sắc mặt Dạ Vô Trần càng thêm âm trầm, đôi mắt khẽ nheo lại, ngưng tụ cuồng phong mãnh liệt, lúc hắn muốn tiến lên, một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn.
Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười nhàn nhạt, nàng buông lỏng tay Dạ Vô Trần ra, cười cười đi về phía Đậu Vi Vi.
"Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Thanh âm nữ tử vận đạm phong khinh, như một làn gió nhẹ lướt qua tai mọi người.
Đậu Vi Vi kiêu ngạo hất cằm, khinh thường nói: "Đậu gia là địa bàn của ta, tuyệt đối không phải nơi mà loại tạp chủng như ngươi có thể bước vào!"
Bang!
Bỗng nhiên, một cái tát đánh vào mặt nàng, đầu ngoẹo sang một bên, khóe miệng có vết máu chậm rãi chảy xuống.