Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 94

Mọi người đều tự lựa chọn dược liệu, sau đó trở lại vị trí của mình, Tần Phi Vân cười lạnh nhìn Mộ Như Nguyệt, lấy đan lô của mình ra.

Một đan lô màu đỏ đặt trước mặt nàng, khẽ nâng tay, một ngọn lửa tươi đẹp xuất hiện trong tay nàng.

“Lúc này, ta nhất định phải đánh bại nữ nhân kia.”

Nếu không, nàng còn có mặt mũi nào ở lại chỗ này?

Thời gian luyện đan bắt đầu, mọi người đều dồn tinh thần vào việc luyện đan, cho nên không ai chú ý tới nam nhân hắc bào lặng lẽ lấy ra một bình sứ, trong bình sứ bay ra một luồng khí không màu không mùi, mà sau khi luồng khí kia xẹt qua dược liệu, những dược liệu đó đều dần dần khô héo.

“Này... đã xảy ra chuyện gì?”

“Tại sao dược liệu của ta lại bị héo?”

“Xong rồi, xong đời rồi...”

Mọi người kinh ngạc, sau đó lộ ra sắc mặt tuyệt vọng.

Nếu không kịp chuẩn bị dược liệu, chẳng lẽ trận này bọn họ chưa đấu đã thua sao? Làm sao bọn họ cam tâm được?

“Sao lại thế này!” Sắc mặt hỏa lão trầm xuống, đứng bật dậy, ánh mắt âm trầm hắn đảo qua nam nhân hắc bào.

“Vừa rồi ta cảm thấy nam nhân hắc bào này rất cổ quái, chẳng lẽ là hắn ta tay?”

Nhưng không có chứng cớ, ngay cả hỏa lão cũng không có biện pháp, hơn nữa không chỉ là những người khác, ngay cả dược liệu của nam nhân hắc bào cũng bị khô héo, nếu dược liệu của hắn không bị héo thì còn nói được, đằng này...

Nam nhân hắc bào cười lạnh một tiếng, bất luận người chuẩn bị dược liệu có tới kịp hay không, hắn đều không để những người này thành công phối dược, lần này người thắng chỉ có thể là hắn!

“Không!” Tần Phi Vân nhìn dược liệu khô héo trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, gắt gao cắn môi, toàn thân run lên, “Vì sao... vì sao lại thế này? Ta không cam lòng! Hai trận đấu trước ngay cả ba hạng đầu ta cũng không vào được, vốn định dựa vào trận này để rửa sạch sỉ nhục, vì sao khiến ta cả tư cách thi đấu cũng không có?”

Nàng thật sự không cam lòng, đan hội mấy năm mới tổ chức một lần, nếu bỏ lỡ lần này thì phải đợi mấy năm nữa.

“Khụ khụ”, hỏa lão ho khan hai tiếng, ánh mắt sắc bén đảo quanh bốn phía, nhàn nhạt nói, “Các vị, nếu trận đấu đã xảy ra biến cố, vậy trận đấu sẽ kéo dài đến...”

“Khoan đã!”

Hỏa lão chưa dứt lời, Lăng Thiên đã tiến lên phía trước hai bước, khóe môi hắn cong lên, thanh âm khàn khàn nói: “Làm một đan dược sư thì phải biết ứng phó với biến cố, một khi đã như vậy, dược liệu khô héo tất nhiên cũng có biện pháp xử lý.”

“Ngươi có biện pháp gì?” sắc mặt Hỏa lão trầm xuống, nói.

Lăng Thiên cười lạnh, không nhiều lời, xoay người trở lại vị trí của mình, chậm rãi nâng tay lên.

Chỉ thấy dưới bàn tay thon dài có ánh sáng xanh biếc lưu động, dần dần thấm vào dược liệu, không lâu sau, dược liệu vốn khô héo từ từ có một chút sinh cơ.

“Lấy khí dưỡng dược trong truyền thuyết!” Hà lão đứng dậy, sắc mặt xanh mét nhìn Lăng Thiên, “Ngươi là đệ tử của người kia!”

“Không sai, ta là đệ tử của người kia, hơn nữa tên ta cũng không phải Lăng Thiên”, khuôn mặt hắn vẫn bị hắc bào bao phủ cho nên cũng không ai nhìn thấy vẻ mặt hắn, “Hẳn là các ngươi không xa lạ gì với tên của ta, đệ tử xuất sắc của người kia, Lăng Dạ.”
Bình Luận (0)
Comment