Tuyệt Sắc Quân Sư

Chương 1




- Lão đầu ngươi thua rồi- nữ tử nói với lão già

– Ta không phục chơi lại đi

– Không được thua là thua,lão thua thì phải thực hiện một chuyện cho ta, chúng ta thỏa thuận trước rồi

– Vậy ngươi muốn ta làm gì

– Ta muốn đi một chuyến xuyên thời không, mấy năm nay đó là trào lưu, ta muốn thử một lần

– Chỉ như vậy thôi

– Đúng chỉ vậy thôi

– Được đơn giản, cầm lấy

– Cái gì vậy

– Thanh hồng kiếm cho ngươi phòng thân, và ngọc bội này thì khi nào ngươi gặp rắc rối cứ việc cầm nó gọi ta, ta sẽ có mặt giúp ngươi

– Lão đầu ngươi rất có nghĩa khí nha,

– Không nói nữa bây giờ đi thôi

– Khoan đã ta phải thay nam trang, ta không muốn lấy thân phận nữ xuất hiện

– Tại sao, ngươi rất đẹp mà

– Chính vì vậy càng phải thay nam trang, nếu không sẽ rất phiền phức

– Tùy ngươi nhanh đi

Một lúc sau, một nam tử khôi ngô xuất hiện

– lão đầu đi được rồi

Lão già phất tay, nam tử trước mặt lập tức biến mất

Trong một khu rừng

Rầm

– ui da, lão đầu này tại sao lại hại ta té đau thế này, ít ra phải cho ta đáp an toàn một chút chứ.

– Quân Hàn đại ma đầu ngươi không thoát được đâu mau đứng lại đi –một đám người đuổi theo một nam tử đang bị thương.

– Dựa vào các người mà muốn giết ta sao

– Ngươi bị thương nặng như vậy, hôm nay không thoát được đâu, mau chịu chết đi.

– Tất cà các ngươi cùng xông lên cho ta, mau giết hắn

cả đám người đánh một người không công bằng nha, nghĩ là làm

Xoẹt, một bọn lăn đùng ra đất, một thanh y nam tử đứng trước mặt Quân Hàn

– ngươi tại sao lại giúp ta

– không thích thái độ ỷ đông hiếp yếu của chúng thôi

– ngươi tên gì

– ngươi hỏi làm chi

– ta là người công bằng, ngươi cứu ta, ta sẽ đáp ứng ngươi một việc

– Ngọc Phù…à Ngọc Băng Tâm.

– Ngọc Băng Tâm, được, ngươi có yêu cầu gì

– Ta chưa nghĩ ra, mà ta không biết ngươi là ai, làm sao biết yêu cầu của ta ngươi có đáp ứng được không

– Ngươi không phải người trong giang hồ

– Không

– Ta là giáo chủ thiên ma giáo, mọi người đều gọi ta là đại ma đầu

– Thiên ma giáo, tên nghe rất được

– Mau nói yêu cầu của ngươi, ta hết kiên nhẫn rồi

– Ta chưa nghĩ ra

– Vậy khi nào ngươi nghĩ ra đem theo thứ này đến thiên ma giáo gặp ta –nói xong vứt lại một ngọc bài rồi vọt đi

– Một người kỳ lạ, nhưng mà lại rất tuấn tú, ngươi là người đầu tiên ta chấm – ngọc phù dung nghĩ thầm

– Hắn có thật là nam nhân không vậy, tại sao trên đời lại có nam nhân đẹp hơn nữ nhân như vậy – quân hàn trong lòng tự hỏi
Bình Luận (0)
Comment