Tuyệt Sắc Quân Sư

Chương 25

Sáng sớm, ánh nắng mặt trời dịu dàng bao trùm khắp nơi, những tia sáng chen  chút soi sáng khắp nơi, tại một căn phòng trong Triệu phủ, giờ phút này là hai bóng dáng đang ôm nhau, nam tử một tay làm gối đầu cho nữ tử, một tay nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng bóng loáng của nữ tử nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt nam tử giờ phút này tràn ngập tình cảm ôn nhu, y vươn tay kéo nữ tử lại gần, ôm chặt nàng vào lòng, nhưng đôi mắt ấy vẫn thủy chung chưa từng rời khỏi dung nhan diễm lệ của nữ tử, nữ tử sau một đêm kích tình, cả người hồng hào, trên người lưu đầy ấn xanh tím, cho tối qua nam nhân kia cuồng nhiệt tới mức nào.

Cứ nhìn vào những ấn ký mà mình để lại trên người Phù Dung, Quân Hàn không khỏi mỉm cười. Nàng rốt cuộc đã chân chính trở thành nữ nhân của hắn rồi, điều này đối với hắn mà nói chính là điều hạnh phúc nhất trên đời.

“uh” không biết đã qua bao lâu giai nhân trên giường mới tỉnh giấc, đôi mắt đẹp từ từ hé mở, đập vào mắt nàng gương mặt đang tươi cười của ai kia, nhìn vào mắt hắn nàng có thể thấy được muôn vàn yêu thương cùng ôn nhu, ngoài ra còn có chút sủng nịnh, xem ra mắt nhìn nam nhân của nàng không tệ a.

“tỉnh rồi sao, có hay không đói bụng, ta lập tức đi chuẩn bị thức ăn sáng cho nàng” Quân Hàn dịu dàng nhỏ giọng hỏi thăm, vì nàng sửa sang lại vài sợi tóc rối trên mặt.

“đói a, đêm qua bị chàng ăn đến xương cốt đều mềm nhũn, đương nhiên là đói rồi” Phù Dung giọng nói nhẹ nhàng, hòa lẫn chút trêu đùa, giễu cợt.

“ha ha, hảo, ta lập tức đi chuẩn bị” Quân Hàn cười to sảng khoái, trong giọng nói không hề che dấu yêu thương.

Đang lúc Quân Hàn chuẩn bị rời giường mặc y phục thì cánh cửa phòng đột nhiên mở toang, theo sau là một giọng nói nam tử nhẹ nhàng truyền vào

“Quân huynh, ta đã suy nghĩ suốt đêm, ta rốt cuộc đã nghĩ kỹ rồi, ta….” Triệu Bân đang định nói tiếp thì hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.

Quân Hàn trên người y phục không chỉnh tề, đang chuẩn bị xuống giường, trên giường một giai nhân đang dùng chăn che lấp nửa thân dưới của mình, nhưng vẫn để lộ bờ vai trắng nõn và đôi gò bồng bềnh nhấp nhô, nửa ẩn nửa hiện, trên vai nàng đầy những dấu hôn ngân, làn da nàng ửng hồng, chỉ cần người thông minh là biết, đêm qua giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, và khi nhìn kỹ giai nhân trên giường thì tim của Triệu Bân như có ngàn vạn con dao đâm vào, đau đớn vô cùng, là nàng ấy chính là  nữ nhân mà y yêu thương – Ngọc Phù Dung.

Nhìn thấy nữ nhân mà mình yêu cùng một nam nhân khác ở bên nhau, hơn nữa giữa hai người họ lại còn… thử hỏi trên đời này có nam nhân nào chịu được cảnh tượng này chứ, khó khăn lắm y mới thông suốt, mới có thể chấp nhận được chuyện này, cứ nghĩ sẽ cùng Quân Hàn cùng nàng từ từ tăng thêm tình cảm, chỉ không ngờ giữa hai người họ lại tiến nhanh đến mức độ này, có phải hay không y đã đến trễ???

Phù Dung nhìn ra được biểu hiện đau lòng của Triệu Bân, cũng hoàn toàn thấy được những tia đau xót trong mắt y, nàng hoàn toàn hiểu được tâm trạng của y hiện giờ, heyyyy~~~, tên ngốc này, tại sao lại xông đến ngay lúc này chứ.

“Hàn, huynh ra ngoài một lát có được không, ta có chuyện cần nói với Triệu Bân” Phù Dung dịu dàng mỉm cười xoay sang nói với Quân Hàn, nàng biết y sẽ hiểu dụng ý của nàng.

Quân Hàn không nói, nhanh chóng mặc vào y phục, sau đó tiến lại giường, đặt lên trán Phù Dung một nụ hôn đầy tình cảm, rồi mỉm cười nhìn nàng, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng, rồi thay hai người đóng cửa lại, y biết giờ phút này giữa hai người họ có nhiều chuyện cần nói, nên để cho hai người có không gian riêng.

Trong phòng nhất thời không khí vô cùng im lặng, cả hai đều trầm mặt, không ai nói tiếng nào. Cả hai cứ như vậy kẻ trên giường, kẻ đứng tại cửa, lặng lẽ nhìn đối phương, trong phòng yên ắng đến nổi chỉ cần có một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

“lại đây đi” Phù Dung chậm rãi lên tiếng, đưa tay về phía Triệu Bân ra hiệu, nàng hoàn toàn không hề quan tâm trên người mình lúc này không hề có một mãnh vải che thân, dù sao hắn cũng là nam nhân mà mình đã định thì có gì phải ngại chứ, có lẽ trong mắt người khác đây là hành vi không ra gì, có thể sẽ bị người đời phỉ nhổ, nhưng nàng từ trước giờ vốn là người chỉ thích làm theo ý mình, vốn không hề quan tâm đến người khác suy nghĩ thế nào về mình, nên vấn đề này đối với nàng mà nói không hề quan trọng gì cả.

Nữ tử mà mình yêu thương ngay trước mặt, hơn nữa hiện giờ nàng ấy còn thể hiện một tình trạng mê người như vậy, thử hỏi có nam nhân nào mà chịu được cơ chứ, Triệu Bân từ bước tiến lại giường, nắm lấy tay Phù Dung, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị Phù Dung giật mạnh một cái, cả người của Triệu Bân đều ngã xuống giường, Phù Dung thì nhào ngược lại, hiện giờ đang nằm trên người của y, chăn đều đã rớt sang một bên, tư thế hiện giờ là nữ trên nam dưới, với gốc độ này Triệu Bân hoàn toàn có thể nhìn thấy thân thể của Phù Dung không sót một chi tiết nào, Triệu Bân nhất thời đỏ mặt, cổ họng cứ nuốt ừng ực, cả người đếu nóng ran, ngay cả      ‘tiểu đệ đệ’ phía dưới cũng bắt đầu có phản ứng.

Phù Dung cũng nhận ra được sự khác thường này, nàng mỉm cười vừa lòng với biểu hiện của y, trên  gương mặt để lộ nụ cười khuynh thành, khiến cho Triệu Bân nhất thời ngây ngốc, Phù Dung không hề có ý định dừng lại ở đó, tên ngốc này nhất định hôm nay nàng phải ăn hắn, nếu không chỉ sợ hắn sẽ bị dao động bởi những lời nói nhảm của kẻ khác, hắn là nam nhân mà nàng đã định, nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra, nghĩ đến  đây, nàng nhẹ nhàng vươn tay lướt qua chiều dài thân thể của Triệu Bân, từ từ chạm vào ‘tiểu đệ đệ’ đã căng cứng phía dưới của y, nhẹ nhàng ma sát.

“hư,… ân” Triệu Bân nhất thời cảm thấy một cổ khoái cảm đánh úp vào trong người, lan tràn cả cơ thể, khiến cho y vô cùng thư thái, không kìm chế được mà rên rỉ ra tiếng.

“gọi tên của ta” Phù Dung bây giờ dùng chiêu ‘ bá vương ngạnh thượng cung’, một tay phía dưới cách lớp quần áo tiếp tục ma sát  ‘tiểu đệ đệ’ của Triệu Bân, một tay nhẹ nhàng kéo nhẹ lớp áo trên người y, để lộ ra bộ ngực trán kiện, hai khỏa hồng trước ngực Triệu Bân giờ đây vì chịu kích thích, trở nên hồng nhuận dựng thẳng, Phù Dung mỉm cười há mồm ngậm lấy, dùng lưỡi khiêu khích, không ngừng bảo Triệu Bân gọi tên mình.

“ Dung ….Dung nhi” Triệu Bân chịu không nổi kích thích, giọng nói trở nên khàn khàn, nhưng vẫn còn lý trí, y vẫn nhớ kỹ những lời Quân Hàn nói, tên thật của nàng là Ngọc Phù Dung, y tuyệt đối sẽ không gọi sai, vì nếu vậy chắc nàng sẽ rất tức giận.

“thích ta sao” Phù Dung vừa lòng nghe y gọi tên mình, nàng biết chắc chắn là Hàn đã nói cho y, nhưng nàng chính là muốn vậy, muốn nghe nam nhân của nàng gọi tên thật của mình, nàng cảm thấy vui mừng vì chuyện này.

“th…thích” Triệu Bân tiếng nói càng đứt quảng, càng chứng tỏ công việc khiêu khích của Phù Dung đạt hiệu quả.

“thích đến mực độ nào” Phù Dung nở nụ cười ma mị, tay dùng lực, lớp y phục phía dưới của Triệu Bân ngay lập tức bị xé bỏ, khiến cho ‘tiểu đệ đệ’ của y lập tức hiện ra, Phù Dung dùng sức hơn, nắm chặt lấy nó, ma sát càng ngày càng nhanh, càng ngày càng tăng tốc, nói không thẹn chính là ngạt người a, nhưng vì nam nhân của mình mà làm ra những chuyện này, nàng lại cảm thấy không hề gì, vì nàng yêu bọn hắn a.

“hư…ân, tiếp…tiếp tục, ta….thích…thích……..không….là yêu…yêu đến mức…vì nàng…..ta…ta có thể…..làm …tất cả…..chỉ …chỉ cần nàng muốn…ta nguyện….từ bỏ…từ bỏ….tất cả…cùng nàng…cùng nàng …chu du khắp…thiên hạ” dù giọng nói đứt quảng, nhưng lại không hề che dấu thâm tình, yêu thương, Phù Dung hoàn toàn nhìn ra được hắn là thật lòng, nàng vô cùng hài lòng mỉm cười.

“muốn ta sao” nàng cúi nhẹ người, bên tai hắn thì thào, hơi thở ấm áp phà vào người hắn, khiến Triệu Bân một trận tê dại rung động cả người.

“muốn” y nhìn nàng, trả lời dứt khoát, y không nói dối, y thật sự nhịn không được nữa rồi.

“vậy thì đến đây đi” nàng mỉm cười, nháy mắt, tư thế tỏ ra vô cùng dụ hoặc.

Triệu Bân gầm nhẹ một tiếng ngay lập tức trở mình, đem Phù Dung áp đảo dưới thân, dù trước đây chưa từng trải qua chuyện này, nhưng y cũng là nam nhân theo bản năng y biết mình phải làm gì, huống hồ dưới sự trêu chọc của Phù Dung nãy giờ ‘tiểu đệ đệ’ của y vốn đã căng cứng đến mức nổi cả gân xanh, không thể nào chịu nổi nữa, ngay lập tức y vận thân một cái, tiến vào trong người của Phù Dung.

“ A…hư” bên trong nhất thời bị lấp đầy khiến cho Phù Dung nhất thời đau đớn, kêu rên một tiếng, nhưng ngay sau đó là cảm giác thỏa mãn  thay thế.

Nhận thấy nàng đã bắt đầu chấp nhận mình, Triệu Bân ngay lập tức thực hiện luật động tự nhiên, nhẹ nhàng rút ra ‘ tiểu đệ đệ’ phía dưới sau đó lại dùng sức đưa vào, mỗi lần như vậy đều tiến vào chỗ sâu nhất bên trong người nàng, như muốn chìm đắm vào bên trong, cùng nàng hòa làm một, không muốn dứt ra.

“ân…hư….ân” từng trận khoái cảm xông lên, khiến cho Phù Dung thoải mái, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, nàng hai tay bám chặt vào người Triệu bân, hai chân nâng lên kẹp chặt lấy hông của y, nâng người cùng y phối hợp.

Nhận thấy thái độ phối hợp của nàng, Triệu Bân nhanh chóng thoát luôn lớp y phục còn sót lại trên người, vốn dĩ đã bị Phù Dung xé cả, nên chỉ cần vung nhẹ, y phục đó lập tức rơi xuống đất, y ôm chặt lấy nàng, tiếp tục thực hiện động tác điên cuồng chiếm hữu, động tác càng lúc càng nhanh, càng mạnh, mỗi lần đều là tiến nơi tận cùng bên trong cơ thể nàng.

Nhất thời cả căn phòng lại lần nữa tràn ngập không khí hoan ái, hòa cùng tiếng thở gấp của nam nhân và tiếng rên rĩ của nữ nhân, trên giường, nam nhân không ngừng điên cuồng mà va chạm, hung hăng tiến vào cơ thể của nữ nhân, chỉ hận không thể đem nàng ăn trọn vào bụng, nữ nhân bên dưới lại không ngừng rên rĩ, hai tay bấu chặt lên lưng của nam nhân, móng tay cấm sâu vào da thịt y, khiến cho chỗ đó chảy ra những vết máu đỏ tươi, nhưng điều đó lại không làm cho nam nhân dừng lại, ngược lại động tác lại càng ngày càng cuồng dã, càng ngày càng nhanh, càng tăng tốc.

“A…A…A… hư..ân” cuối cùng, khi đã đạt đến cao trào,  nam nhân gầm nhẹ một tiếng, đem chất lỏng nóng bỏng phun vào chỗ sâu nhất bên trong người nữ nhân, để lại ấn ký của mình tại đó, ngay sau đó cả người đều ngã vào trên người nữ nhân, vùi đầu vào cổ của nàng thở hổn hển, nữ nhân thì thét lớn một tiếng, một trận nóng bỏng ngay trong cơ thể nhanh chóng lên tràn, khiến cho nàng thoải mái, rên nhẹ.

Cả hai nhanh chóng bình ổn hơi thở, nhưng nam nhân vẫn cứ vậy không hề có ý định rút quân, hay ra khỏi cơ thể của nữ nhân, mà vẫn chôn sâu trong cơ thể nàng, sau đó trở người ôm chặt lấy nàng, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Phù Dung thật sự thật sự không biết nên khóc hay nên cười với tên này, hắn không chịu rút ra, thì nàng đành phải tự mình ra tay vậy, nhẹ nhàng chuyển người, với hy vọng thoát khỏi y, nhưng chưa kịp thì đã y bắt lại, cả người lại một lần nữa rơi vào lòng của y, thì ra tên này không hề ngủ a, bị hắn lừa rồi.

“đừng nhúc nhích, hãy để như vậy, chỉ một lát thôi” phía trên truyền đến tiếng nói dịu dàng của Triệu Bân, Phù Dung là người thông minh, nàng biết nếu nàng không làm theo sẽ có hậu quả gì, nên đành ưng thuận theo vậy, nhẹ nhàng rút vào người Triệu Bân, tìm một vị trí thoải mái mà nắm mắt dưỡng thần, từ đêm qua đến giờ nàng thật sự rất mệt a.(TT: hậu quả thì người thông minh là hiểu a, đảm bảo ngay cả xương cốt cũng không còn ^^)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đến khi Triệu Bân và Phù Dung thay xong quần áo và rời khỏi phòng, thì đã nhìn thấy Quân Hàn đang ngồi trong đình viện ở đối diện phòng chờ hai người, trên bàn đã có nhiều thức ăn được dọn sẵn, và tất cả đều là món Phù Dung thích, nàng hoàn toàn không hề khách sáo, tiến lại gần nhanh chóng cúi đầu chiến đấu với thức ăn trên bàn, Quân Hàn và Triệu Bân nhìn nhau mỉm cười, xem ra họ thật sự làm nàng mất rất nhiều sức, nàng bây giờ cần bồi bổ lại đây. Nhưng bên trong ánh mắt liếc nhau của hai người đó cũng bao hàm cả sự đồng thỏa thuận và đồng ý, cả hai đều hiểu rõ, trước đây chưa từng cùng nàng có da thịt chi thân thì đã không thể dứt khỏi nàng, bây giờ nàng đã là người của bọn hắn, thì cho dù có tử cũng không thể nào rời khỏi nàng nữa rồi, cả hai lại một nữa nhìn nhau cười khổ, cả đời này của họ xem ra đã bị tiểu nữ nhân này nắm chặt rồi.
Bình Luận (0)
Comment