Tuyệt Sắc Quân Sư

Chương 27

“hắn là nhị sư huynh của nàng” Triệu Bân lên tiếng xác nhận lại lần nữa.

“đương nhiên a, chứ ngươi nghĩ ta là ai, tên của ta là Lưu Vân Tinh, trước đây không lâu, các người đã gặp đại ca của ta rồi, chính là người giúp các người phá tử hồn trận đó, chắc là các người còn nhớ chứ nhỉ” nam tử tươi cười giới thiệu, thái độ giận lẫy lúc nãy hoàn toàn không biết đã biến đi đâu.

“ngươi là đệ đệ của Lưu Vân Ngạn” Khương Tuấn đối với tài năng cùng võ công của Lưu Vân Ngạn ấn tượng rất lớn, nên hoàn toàn không thể quên được.

“đúng vậy, ta vừa là đệ đệ, vừa là sư đệ, và cũng đồng thời là nhị sư huynh của Dung nhi, ta và đại ca ta đều là đệ tử của phụ thân Dung nhi” Lưu Vân Tinh tươi cười đáp lại, đối với nam nhân này, y có ấn tượng cũng không tệ.

“Dung nhi, đó là tên của nàng ấy sao” Lạc Thiên lúc này mới lên tiếng, thì ra đây mới là tên của nàng.

“đúng, Ngọc Phù Dung, đây mới là tên của muội ấy” Lưu Vân Tinh xác định lại lần nữa, thật là bọn nam nhân này cũng quá ngu đi, tiếp xúc lâu như vậy mà lại không nhìn ra Dung nhi là nữ nhân a.

“Lưu Vân Tinh đủ rồi nha, rốt cuộc là tin gì, huynh có nói hay không a” Phù Dung bực tức lên tiếng, thật là cái tính nhiều chuyện của huynh ấy vẫn không thay đổi mà.

“được, được, ta nói a, có hai tin, mội tin có liên quan đến muội, hơn nữa còn liên quan mật thiết, một tin thì chỉ liên quan chút ít, muội muốn nghe tin nào trước” Vân Tinh thấy Phù Dung có vẻ tức giận thì không dám đùa nữa, giỡn chắc, tiểu sư muội mà giận lên cả sư phụ còn không chịu được, hắn làm sao mà gánh nổi a.

“nói tin quan hệ ít trước đi”

“Ngũ nhi đã đến Tứ quốc” một câu đơn giản ngắn gọn, hoàn toàn nói rõ ràng một vấn đề.

(TT: chỗ này xin chú thích, đây là muội muội cùng cha khác mẹ của Dung tỷ, trước đây ta đã từng nhắc đến, nàng ấy là con gái của cha Dung tỷ và người vợ thứ hai mà ông ấy lấy, sau khi mẹ Dung tỷ mất, tên của nàng này là Ngọc Thủy Vu ( Ngũ nhi là tên thân mật ở nhà, do cha tỷ ấy có ba đệ tử, cho nên ngoài trừ Dung tỷ trên tỷ ấy còn có ba sư huynh, thành ra tỷ ấy xếp thứ năm trong nhà) – hai tỷ muội nhà này đều được đặt tên theo hai loài hoa không a ^^, còn về câu chuyện của nàng này, thì mời các bạn đón xem Tuyệt Sắc Thần Y nha.)

“ân, ….khoan đã, cái gì” Phù Dung hét lớn một tiếng ngạc nhiên.

“đừng có la a, điếc tai ta, ta bảo là Ngũ nhi đã đến Tứ quốc a, sau khi muội đến đây, Ngũ nhi bảo con bé muốn đi tìm muội, nhưng sư phụ không cho, kết quả là con bé đã để lại một lá thư sau đó bỏ nhà trốn đi, hiện giờ tam sư đệ đã tìm thấy con bé rồi, nó đang ở Lạc quốc, thành Ưng Châu, hơn nữa còn bị năm tên nam nhân bám theo”

“năm tên nam nhân, đây là sao???” trong lòng Phù Dung đặt một dấu hỏi lớn.

“không biết có phải là do vận đào hoa của nữ nhân Ngọc gia tốt, hay là nữ nhân Ngọc gia quá tài ba, cho nên đi đâu cũng có thể khiến cho nam nhân điên đảo, năm nam nhân mà ta nói hiện giờ đã bị Ngũ nhi hớp mất hồn, đánh cắp cả trái tim rồi, hoàn toàn bị con bé nắm giữ, hơn nữa năm nam nhân ai ai cũng là nhân trung long phụng không nha, hoàn toàn không phải hạng tầm thường đâu” nói đến đây Vân Tinh không khỏi hâm mộ, phải chi vận đào hoa của y cũng tốt như vậy nhỉ.

(TT: *liếc mắt khinh bỉ*, đúng là nằm mơ giữa ban ngày a ~.~”)

“năm tên đó là gồm những ai” Phù Dung thật sự rất muốn biết, là tên nào có bản lĩnh, dám cướp đi muội muội mà nàng yêu quý nhất a.

“à tên đầu tiên là Tứ vương gia của Lạc quốc, tên là Lạc Mạnh, nghe nói tên này lãnh khốc vô tình, tên thứ hai tên là Thượng Quan Kỳ, là đệ đệ của tướng quân Lạc quốc Thượng Quan Châu, hắn là đệ nhất tài tử của Lạc quốc, tên thứ ba là Tư Đồ Duệ, là sư đệ của cốc chủ Dược Vương cốc Tư Đồ Cơ, và cũng là trang chủ của Bách Thảo sơn trang, tên thứ tư là Thu Vũ Triệt, nghe nói hắn là thiên hạ đệ nhất sát thủ, còn là Lâu chủ của Nguyệt Ảnh lâu, tổ chức sát thủ lớn nhất Tứ quốc,  tên thứ năm..để xem nào…à nhớ rồi Sở Hạo, đệ đệ của minh chủ võ lâm đương nhiệm Sở Quan Thanh và cũng là trang chủ của Phong Nguyệt sơn trang, mấy nam nhân này đều có một điểm chung a, đều rất mực nghe lời Ngũ nhi nhà ta, Ngũ nhi bảo làm gì làm đó, bảo đi Đông không bao giờ dám đi Tây, bảo đúng không bao giờ dám nói sai, hoàn toàn bị Ngũ Nhi trói buộc rồi” Vân Tinh nói xong một tràng dài, quan sát sắc mặt của mọi người, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm không dám tin.

“ những gì huynh nói là thật” Phù Dung như bị một cú sốc lớn, cái con a đầu Ngũ nhi thật sự có bản lĩnh a.

“thật a, nếu không tin muội có thể đến Lạc quốc để kiểm chứng mà” Vân Tinh khẳng định lại một lần nữa, dùng thái độ hết sức nghiêm túc.

“chuyện này để tính sao, thế còn tin thứ hai, mau nói luôn đi”

“hắc hắc, tin này đối với muội là tin vui a” Vân Tinh cười vô cùng gian trá, làm cho người ta có cảm giác hắn giống hồ ly hơn vẻ bề ngoài như thiên tiên của hắn.

“tin vui gì, mau nói” Phù Dung thật sự  hết kiên nhẫn rồi, nhưng mà không hiểu sao nàng lại có dự cảm không hay chút nào.

“cũng không có gì, cô cô đã thay muội và Ngũ nhi bói một quẻ tương lai, mà muội cũng biết đó, quẻ bói của  cô cô từ trước đến giờ đều vô cùng linh nghiệm, chưa từng sai, người nói Ngũ nhi sau khi đến Tứ Quốc sẽ tìm được năm nam nhân trong đời muội ấy, và năm nam nhân này đều sẽ suốt đời yêu thương và đem đến hạnh phúc cho muội ấy, và kết quả đã thành sự thật, còn muội a, thì có tám chữ thôi”

(TT: cô cô của tỷ này nổi danh là thần toán tử của Tam giới a, sau này sẽ nhắc đến người này sao nha ^o^)

“tám chữ gì???”

“Phượng – Lâm – Thiên – Hạ, Nhất – Nữ – Bát – Phu” Vân Tinh còn sợ Phù Dung nghe không rõ, nên cố tình gằn từng chữ, mọi người ở đây thậm chí kể cả Phù Dung cũng khiếp sợ không thôi.

“cái…cái gì….huynh vừa nói gì” Phù Dung thật sự hoảng hốt a, bát phu, đùa chắc.

“ta nói của muội tám chữ là, ‘phượng lâm thiên hạ, nhất nữ bát phu’ ” Vân Tinh tươi cười lặp lại lần nữa, mà không hề để tâm đến vẻ mặt đang chuyển biến của Phù Dung.

“còn có a, bát phu đó, ở đây đã xuất hiện năm tên rồi đấy thôi” như sợ thiên hạ không loạn Vân Tinh lại lộ ra thêm một vấn đề nữa làm kinh sợ mọi người.

“cái gì” Phù Dung gương mặt giờ đây đã đen đến không thể đen được nữa.

“đây này, giáo chủ Thiên Ma giáo Quân Hàn, thiên hạ đệ nhất tài tử Triệu Bân, thiên hạ đệ phú thương Khương Tuấn, đương kim hoàng đế chu quốc Lạc Minh, Đức vương gia Chu quốc Lạc Thiên còn có ba người nữa thì, đợi khi nào muội cùng Ngũ nhi hội ngộ muội sẽ gặp được thôi” Vân Tinh gương mặt vui sướng khi người gặp họa mà liệt kê ra, từ nhỏ toàn bị tiểu sư muội ức hiếp, bây giờ có cơ hội chọc giận muội ấy tội gì không làm a.

“hồ nháo, hoan đường, quá sức hoang đường mà, ngươi rõ ràng là đang ở đây yêu ngôn hoặc chúng mà” Lạc Minh tức giận rống to, khiến cho những kẻ nhát gan đều té xỉu, hoàng đế nổi giận, đây không phải chuyện nhỏ a.

“ta đâu có yêu ngôn hoặc chúng a, đây là lời nói thật, hơn nữa rõ ràng  là ngươi, đệ đệ của ngươi, cùng tên Khương Tuấn này đều đã động lòng với sư muội nhà ta không lẽ còn chối a, hai tên kia đã cùng tiểu sư muội ta có da thịt chi thân thì ta không nói đến làm gì, chắc chắn là họ nhất định phải trở thành con rể của Ngọc gia rồi, còn các ngươi không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận thôi a, tại đây là ý trời, là thiên mệnh rồi, nếu ngươi ‘nghịch thiên cãi mệnh’ mà đi, thì kết cục không chỉ có ngươi lĩnh hậu quả mà còn có giang sơn Chu quốc của ngươi nữa, còn có a, có thể làm con rể của Ngọc gia, có biết bao kẻ cầu còn không được nữa là, nếu ngươi không biết trân trọng, ngươi nhất định sẽ hối hận đó” Vân Tinh biểu tình nghiêm túc nói chuyện, hy vọng mấy tên này sẽ thông suốt mà đừng làm chuyện ngu dại, để rồi chuốc khổ vào thân.

“ sư muội, nhiệm vụ của ta đã xong ta cáo từ trước đây, hẹn gặp lại muội ở nhà sau nha, mau chóng tìm đủ bát phu rồi quay về nha” Vân Tinh quay sang Phù Dung tươi cười chào từ biệt, mà không hề bận tâm Phù Dung bây giờ có còn tâm trạng nghe hay không.

“ à mà ta quên một vấn đề, tiểu hoàng đế, tốt nhất ngươi đừng nên quá cố chấp, hãy chấp nhận đi, còn có đừng bao giờ có ý định động đến sư muội của ta dù chỉ là một cộng tóc, sư muội ta là nữ nhi được sư phụ ta thương yêu nhất, nếu ngươi dám động vào muội ấy, thì sư phụ ta sẽ nổi giận, sư phụ ta mà nổi giận, hậu quả ngươi không thể tưởng tượng được đâu, đến lúc đó hối hận cũng muộn rồi, nên thuận theo thiên mệnh đi, ta chỉ có một câu thôi, ‘làm con rể của Ngọc gia, trăm lợi chứ không có hại, đối đầu với Ngọc gia, trăm hại chứ không có lợi’, nếu so về thế lực, cho dù có vận dụng toàn bộ Tứ quốc này cũng không thể nào đối kháng với Ngọc gia đâu, chỉ là lấy trứng chọi đá, đến cuối cùng vẫn là các ngươi chịu thiệt thôi, vì vậy ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời đi, ta đi đây, cáo từ, hẹn ngày tái ngộ” dứt lời Vân Tinh ngay lập tức phi thân ra tường biến mất, để lại cả đám người ngơ ngác tại đó vẫn chưa kịp hoàn hồn vì những câu nói vừa rồi.
Bình Luận (0)
Comment