Tuyệt Sắc Quân Sư

Chương 42

“ Thái hậu, ta không hiểu người đang nói gì??? ” đối với thái độ giận dữ của Chu thái hậu, Phù Dung tỏ ra một mặt vô tội, hoàn toàn không biết gì.

“ Ngọc Phù Dung, trước mặt thái hậu, ngươi còn dám chối ” Thục quý nhân đứng bên cạnh, vì mối thù của tiểu muội, cùng những sĩ nhục mà mình phải chịu đã sớm hận Phù Dung thấu xương, nên bây giờ mới đồng ý ‘hợp tác’ với Mai phi để diệt trừ kẻ thù trước mắt này.

“ Ta đây là nói thật, ta không hiểu Thái hậu đang nói gì cả??? ” Phù Dung vẫn cứ như cũ một bộ mặt giả ngây.

“ Ngươi…” Thục quý nhân tức giận đến tím mặt.

“ Hảo, nếu ngươi đã không hiểu, người tới, đem Ngọc Phù Dung giam vào thiên lao cho ta” Chu thái hậu ngồi trên cao, tức giận hạ lệnh.

Lập tức hai thị vệ bên ngoài tiến vào, định mang Phù Dung đi.

“ Không cần, ta tự mình đi” Phù Dung mỉm cười từ chối, sau đó tự mình đi ra ngoài.

Điều này làm cho mọi người đều ngạc nhiên, chẳng lẽ nữ nhân này lại ngoan ngoãn chịu thua như vậy.

Nhưng họ lại không hề biết, sỡ dĩ Phù Dung làm vậy là vì tránh mặt một người mà thôi.

‘ Khí tức quen thuộc này… Xem ra người đó đã đến đây, nhưng rõ ràng là tin tức cho biết là người đó hiện tại không thể đến nơi này mà??? ’ Phù Dung trên đường đến thiên lao, không ngừng mà tự hỏi.

Lúc này, tại Ngự Thư phòng.

“ Hoàng huynh, mau đi cứu Dung nhi đi ” Lạc Thiên lo lắng vỗi vã tiến vào nói.

“ Hoàng đệ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra??? ” Lạc Minh nghi vấn nhìn Lạc Thiên hỏi.

“ Hoàng huynh, mẫu hậu phái người triệu Dung nhi vào cung rồi ” Lạc Thiên vẻ mặt hốt hoảng.

“ Cái gì??? Tại sao lại như thế??? ” Lạc Minh từ trên ghế bật người dậy, giọng nói tràn ngập kinh hoàng.

“ Việc này thì nên hỏi mấy vị ái phi của ngươi ” Quân Hàn theo sau tiến vào lạnh lùng nói.

“ Đúng vậy hoàng thượng, chuyện này nên hỏi mấy vị phi tử của người ” Triệu Bân cũng tức giận phụ họa, hắn giờ đây cũng không thèm quan tâm cái gì là lễ nghi quân thần nữa rồi.

“ Hoàng thượng, chuyện này là do Mai phi và Thục quý nhân âm mưu câu kết, trước mặt Thái hậu nói Dung nhi mê hoặc hoàng thượng cùng vương gia, gây nên hai huynh đệ trả mặt thành thù, nên Thái hậu mới tức giận như thế ” chỉ có Khương Tuấn là trấn định kể rõ mọi chuyện.

“ Đi, chúng ta đi Phượng Ninh cung ” Lạc Minh nghe xong, lập tức không nói hai lời, dẫn đầu rời đi.

Bốn nam nhân cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

………………

Lúc này, tại Thụy Vương phủ.

Chủ nhân Thụy Vương phủ, Thụy thân vương Ngô Tùng Đức, là khai quốc công thần của Chu quốc, thân vương khác họ duy nhất trong hoàng thất Chu quốc, năm đó Chu đế vốn là một thân vương của hoàng thất Lạc quốc, vì không chịu được sự tàn bạo cùng áp bức của Lạc đế, nên dẫn theo cả nhà cùng vô số thân tín rời đi, kiến lập Chu quốc.

Thụy Thân vương chính là một trong số những thân tính của Chu đế năm đó, vốn xuất thân là Trấn Bắc tướng quân của Lạc quốc, sau khi Chu quốc xuất hiện, thì Lạc quốc nổi lên một trận tranh phong, rồi sau đó được một thành viên trong hoàng thất Lạc quốc là Lạc Thành Cơ dập tắt, Lạc Thành Cơ cũng danh chính ngôn thuận lên ngôi, cũng chính là Lạc đế hiện tại.

Nhưng đối với Chu đế tự lập giang sơn, Lạc đế lại không hề có bất kỳ phản ứng gì, chỉ công bố thiên hạ là Chu đế bắt đầu từ đó không còn là người của Lạc quốc nữa, nhưng cũng không xâm chiếm Chu quốc, mà lại kết tình giao hảo, giống như một số quốc gia khác, điều này làm cho rất nhiều người tò mò. Nhưng họ lại không hề biết rằng sở dĩ có chuyện như vậy, nguyên nhân chỉ vì, Chu đế và Lạc đế, chính là huynh đệ cùng tông thất, có thể nói, so với các con cháu khác trong hoàng thất, quan hệ của hai người họ là gần nhau nhất, và từ nhỏ cũng thân nhau nhất, tình cảm giống như huynh đệ ruột, cho nên vì nguyên nhân này mà Lạc đế mới không truy cứu nữa.

“ Thụy thân vương, Ngô Tùng Đức, chỉ mới có hai mươi năm không gặp, sao ngươi là già thế này a!!?? ” tại thư phòng, Thụy thân vương đang xem sách thì một giọng nói giễu cợt từ bên ngoài lại vang lên quấy nhiễu.

“Ai???” Thụy thân vương lập tức đứng dậy khỏi ghế, rút thanh kiếm treo trên tường đề phòng cảnh giác.

“ Ngươi không cần khẩn trương, ta sẽ không làm gì ngươi, nhưng cho dù ta muốn làm, ngươi cũng không có khả năng ngăn cản ta đâu ” tiếng nói vừa dứt, một bóng đen từ bên ngoài lướt vào, xuất hiện trong thư phòng.

Thụy thân vương quan sát nam tử đang đứng trước mặt, đây là một người trung niên, khoảng ngoài tứ tuần, trên người toát ra một cổ uy nghiêm như quân lâm thiên hạ, khiến cho người khác nhìn vào đều phải cúi đầu xưng thần, nhưng khi Thụy thân vương nhìn kỹ dung mạo của người này, thì không khỏi sửng sốt.

“ Là ngài ” Thụy thân vương ngơ ngác, đứng nhìn trung niên nhân trước mặt, trong mắt lóe lên một tia kinh hỷ cùng lo lắng.

Bên ngoài Ngọc quản gia thấy vậy không khỏi cười thầm, nhưng cũng không dám lên tiếng, không sai trung niên nhân này chính là người xuất hiện tại Tuyết Nguyệt trang viên lúc nãy, cắt ngang lời của Ngọc quản gia, khiến cho Ngọc quản gia và cả hắc y thị vệ đều phải khiếp sợ vì sự xuất hiện của người này.

“ Chúng ta vào cung một chuyến thế nào??? ” trung niên nhân mỉm cười nhìn Thụy thân vương lên tiếng.

“ Vào cung, không biết …??? ” Thụy thân vương nghe vậy lo lắng hỏi, nhưng lại bị trung niên nhân ngắt lời.

“ Vào cung rồi ngươi sẽ biết ” trung niên nhân cũng không nói gì thêm nữa, mà xoay người rời đi, Ngọc quản gia cũng theo sau, Thụy thân vương thấy vậy, cũng không dám có ý kiến, mà chỉ lẳng lặng theo sau, nhưng trong lòng lại đang thấp thỏm không yên.

………………

Phượng Ninh cung.

“ Mẫu hậu, xin người hãy thả Dung nhi ra” Lạc Thiên hướng đến Chu thái hậu quỳ xuống mà cầu xin.

“ Con định vì nữ nhân đó mà chống đối quyết định của mẫu hậu sao???” thái hậu giọng nói lạnh băng hỏi lại.

“ Mẫu hậu, đời này của nhi thần không thể không có nàng ” Lạc Thiên không trả lời, mà dùng thái độ chân thành nhất nói ra tình cảm trong lòng mình.

“ Mẫu hậu, xin người hãy thả nàng ấy ra ” Lạc Minh đứng bên cạnh cũng quỳ xuống xin tha.

Điều này làm cho chúng phi tần, bốn nam nhân cùng thái hậu điều ngở ngàng.

“ Hoàng thượng người…” Triệu Bân nhìn hành động của Lạc Minh không khỏi lên tiếng hỏi, không lẽ hoàng thượng đã thông suốt rời sao???.

“ Hoàng đệ, đa tạ đệ, nhờ những lời của đệ hôm đó, rốt cuộc ta cũng đã nghĩ thông, đệ nói không sai, đã yêu nên thừa nhận, ta tuyệt sẽ không vì thể diện nhất thời mà đánh mất tình yêu của mình được ” Lạc Minh nhìn Lạc Thiên chân thành nói.

“ Hoàng thượng ” mấy phi tần bên cạnh không khỏi hô to, mà Mai phi cùng Thục quý nhân lại tức giận xanh mặt, các nàng tốn biết bao công sức, trước mặt thái hậu làm xấu đi hình tượng của nữ nhân kia, không ngờ vì chuyện này lại để cho hoàng thượng thừa nhận tấm lòng của mình, thật là làm các nàng tức chết mà.

Nhưng điều này làm bốn nam nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc tên này cũng thông suốt rồi. Làm cho bọn họ mấy ngày nay còn đang lo lắng nghĩ cách thuyết phục hắn, bất quá chuyện này xem ra đã không cần nữa rồi.

“ Các người, phản rồi…” thái hậu tức giận không nói nên lời.

Lúc này, bên ngoài lại vang lên âm thanh thái giám thông báo.

“ Thái hậu, Thụy thân vương cầu kiến ”.

Thụy thân vương??? Tại sao Thụy thân vương lại đột nhiên vào cung, điều này làm cho mọi người không khỏi nghi hoặc, nhưng thái hậu vẫn nhanh chóng truyền gọi. Đối với vị thân vương khác họ này, thái hậu luôn tôn kính như trưởng huynh, nên dù đang tức giận bà vẫn kìm chế lại, còn Lạc Thiên cùng Lạc Minh lại nhíu mày, Thụy thân vương là công thần của Chu quốc, cả hai người đều xem ông như trưởng bối, nhưng Thụy thân vương lại là người làm việc nguyên tắc, nên nếu ông đứng về phía mẫu hậu, thì chuyện này sẽ càng khó giải quyết.

Lúc sau Thụy thân vương bước vào, nhưng ngay khi thái hậu cùng Lạc Minh và Lạc Thiên vốn định lên tiếng, thì lại thấy Thụy thân vương nghiêng người động tác như mời một đại nhân vật, điều này làm cho cả ba người đều sửng sờ.

Bên ngoài một lão nhân trên mặt đầy tiếu dung bước vào, nhìn đám người Quân Hàn, Triệu Bân cùng Khương Tuấn, Lạc Thiên mỉm cười.

“ Ngọc quản gia ” bốn người đều kinh ngạc, không lẽ người mà Thụy thân vương cung kính lại là Ngọc quản gia sao???.

Nhưng ngay sau đó, Ngọc quản gia lại giống như Thụy thân vương, lui sang một bên nghiêng người làm động tác mời, làm cho một người lại thêm một tia khó hiểu.

Chỉ thấy bên ngoài, một trung niên nhân, vẻ mặt uy nghiêm bước vào, đứng ngay cửa đại điện, còn Thụy thân vương cùng Ngọc quản gia, thì đứng hai bên tả hữu, như thể hai người họ là hộ pháp theo sau trung niên nhân này.

“ Thụy thân vương, vị này là??? ” thái hậu không khỏi nghi hoặc, nhưng nhìn thấy người này được Thụy thân vương tôn kính như thế, nên bà đoán chắc người này không tầm thường, nên cũng ăn nói rất nhỏ nhẹ, giấu đi ngạc nhiên cùng tức giận nãy giờ.

“ Thái hậu, xin người mời các vị nương nương rời khỏi đây” Thụy thân vương nhẹ giọng nói.

Thái hậu nghe vậy, cũng không nghĩ nhiều, biết có chuyện trong đại, nên ra lệnh cho tất cả phi tử rời đi, mọi người dù không cam lòng, nhưng cũng đành cắn răng rời khỏi.Bây giờ trong phòng chỉ còn lại nhưng người trong cuộc mà thôi.

“ Ngươi, đến thiên lao, đưa a đầu đó đến đây đi ” trung niên nhân xoay người nhìn sang Ngọc quản gia, lạnh nhạt lên tiếng, hoàn toàn không có chút cố kỵ gì đây là hoàng cung cả.

“ Dạ ” Ngọc quản gia cung kính vâng lệnh rời đi.

Chứng kiến thái độ cung kính của Ngọc quản gia mấy nam nhân không khỏi nhíu mày suy nghĩ, xem ra người này cũng là người của Minh Thành, hơn nữa địa vị còn rất cao, có lẽ là trưởng lão gì đó đi.

“ Các ngươi chính là Quân Hàn, Triệu Bân, Khương Tuấn, Lạc Thiên cùng Lạc Minh. Ân rất không tồi” trung niên nhân nhìn năm nam nhân quan sát, sau đó gật đầu cười nói.

Điều này làm cho mọi người đều không hiểu ra sao, nhưng năm nam nhân lại cảm thấy, hiện giờ họ giống như vật phẩm đang bị người khác lật tới lật lui xem xét.

“ Đến rồi sao??? ”trung niên nhân cũng không có gì thái độ trước biểu hiện của năm nam nhân, chỉ nhìn về phía cửa mỉm cười nói.

Bên ngoài, Ngọc quản gia đã nhanh chóng quay trở lại, theo sau đó chính là Phù Dung.

“ Dung nhi ” cả năm nam nhân đều vui mừng lên tiếng, chạy đến bên cạnh Phù Dung.

“ Ngươi…” với thái độ của bốn nam nhân kia, Phù Dung không thấy gì lại, duy chỉ có thái độ của Lạc Minh là khiến Phù Dung ngở ngàng.

“ Ta nghĩ thông suốt rồi, bây giờ vì nàng, giang sơn ta cũng không cần, ta còn cơ hội sao???” chỉ một câu đã giải đáp mọi vấn đề, khiến cho Phù Dung hơi sửng người, nhưng sau đó ngay lập tức trấn định, mỉm cười gật đầu.

Nàng không thừa nhận lúc đầu nàng đối với Lạc Minh chẳng qua là có cảm giác chinh phục, nhưng khi thấy hắn vì bên cạnh nàng có nhiều nam nhân, nên rõ ràng thích nàng, vẫn kiên quyết phủ nhận, khiến nàng không khỏi tức giận, cho nên nàng mới chẳng thèm ngó ngàng gì đến hắn.

Nhưng nếu nói nàng không có tình cảm với hắn, thì bản thân nàng cũng biết là nàng đang nói dối a, huống chi là người khác bên ngoài. Chẳng qua hắn và nàng đều là những kẻ ngang bướng như nhau, mới tự lừa mình, cũng là tự lừa bản thân mà thôi.

Nàng có thể hiểu hắn vì mình là hoàng đế, cho nên không thể chấp nhận những chuyện như thế, nhưng nàng cũng là tiểu công chúa, từ nhỏ cũng được cưng chiều vậy, cho nên khi bị từ chối, nàng cũng đôi lúc sẽ có cảm giác bị sỉ nhục, bất quá nàng tuyệt sẽ không giống mấy nữ nhân điên khác, vì không chiếm được mà hủy đi, nàng thà rằng nếu không chiếm được, thì nàng sẽ không bận tâm đến nữa, dù sao trên đời vẫn còn rất nhiều nam nhân tốt mà, huống hồ bên cạnh nàng còn có bốn nam nhân thật tâm yêu thương nàng, thì nàng cần gì bận tâm đến một nam nhân chỉ vì sĩ diện mà buông tha mình chứ???.

Nay nếu hắn đã thông suốt, thì nàng cũng sẽ cho hắn một cơ hội, cũng như cho mình một cơ hội, để tránh cả hai khỏi phải ân hận suốt quảng đời còn lại đi.

“ A đầu, chẳng phải vì muốn tránh ta, nên trốn vào thiên lao sao??? Sao lại ra sớm thế??? ” trung niên nhân nhìn Phù Dung mỉm cười trêu chọc.

“ Chẳng phải bảo Ngọc quản gia đi đưa con ra sao??? Bây giờ còn hỏi con là sao??? Đúng là không có chuyện gì qua mặt được người. Cha” Phù Dung cúi đầu, miệng bất đắc dĩ gọi một tiếng.

‘ Cha ’, một tiếng oanh động khắp phòng. Cả nam nam nhân đều ngạc nhiên. ‘ Nói vậy đây chính là nhạc phụ tương lai của họ rồi và cũng là vị kia Minh Vương sao??? ’.

Thái hậu thì ngơ ngác đứng đó, trung niên nhân được Thụy thân vương tôn kính là cha của Ngọc Phù Dung, đây rốt cuộc là sao??? Thật ra Ngọc Phù Dung là ai cơ chứ???.

Thụy thân vương thì trợn tròn mắt, nhưng không giấu nổi vui mừng, tất cả mọi lo lắng trước đây đều bị thay thế bằng kinh kỷ, thì ra là vậy, vốn cứ tưởng là có ai đó trong cung đắc tội với ngài ấy, không ngờ lại hoàn toàn trái ngược, thì ra cả hoàng thượng cùng vương gia đều là con rể tương lai của ngài ấy, dù chuyện này có trái với luân thường, nhưng mà với địa vị của ngài ấy, thì tin chắc trên đời này không ai dám có ý kiến cả, hơn nữa chuyện này huống hồ cũng có lợi cho Chu quốc, cho nên đành để hoàng thượng và vương gia chịu thiệt chút vậy. Vì vậy Thụy thân vương cũng không giấu diếm mà cười tươi ra mặt.

“ Ngô Tùng Đức, chuyện hôn sự này của bọn trẻ, Chu quốc các ngươi không có ý kiến đi??? ” Ngọc Vấn Thiên vẻ mặt tươi cười nhìn Thụy thân vương giả vờ truy vấn.

“ Không, đương nhiên là không rồi ạ, đây là vinh hạnh của Chu quốc, được công chúa để mắt đến, là phước của hoàng thượng và vương gia, làm sao Chu quốc dám có ý kiến ạ” Thụy thân vương lập tức lắc đầu đính chính.

“ Thụy thân vương, khanh…” thái hậu hoảng sợ nhìn Thụy thân vương.

“ Thái hậu, vị này là Minh Thành Thành Chủ, thái hậu trước đây khi Tiên đế rời khỏi Lạc quốc vốn không hề biết về bí mật của đại lục này, cho nên ngay cả hoàng thượng cũng không được biết, nhưng mà thần đã từng là đại tướng của Lạc đế nên thần biết, Minh Thành chính là cấm địa của đại lục, là thế lực lớn nhất đại lục, thần nhớ rõ hơn hai trăm năm trước, Tấn quốc, đế quốc hùng mạnh nhất đại lục, nhưng chỉ vì đắc tội với Minh Thành mà trong một đêm phải diệt quốc, hơn nữa nếu không nhờ có Minh Vương thì thần và Tiên đế đã chết tại trận Thiên Hà sơn. Thái hậu, xin hãy đồng ý, Minh Thành chúng ta không thể đắc tội, mà nếu như đồng ý chuyện này, thần dám khẳng định đối với Chu quốc tuyệt đối là trăm lợi vô hại” thấy vẻ mặt của thái hậu như thế, Thụy thân vương bất đắc dĩ đưa bà sang một góc nói rõ mọi chuyện.

Nghe xong những lời này, thái hậu không khỏi sợ hãi, nhưng sau đó lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai nhi tử của bà đang nhìn mình chờ mong, lúc này bà không khỏi thờ dài, nếu  đã thế thì bà đành chấp nhận vậy, nếu vì sự cố chấp của bà mà đánh mất giang sơn, thì bà thật sự không còn mặt mũi đi gặp tiên đế, hơn nữa chỉ cần nhìn hai nhi tử hạnh phúc,  thì bà cũng đã mãn nguyện, thật ra bà ngay từ đầu vốn không có ý định khó dễ gì, chẳng qua nhìn nhi tử mình vì nữ nhân khác, mà chống đối mình, nên bà có chút ghen tỵ, nếu bây giờ tình hình đã thế, thì bà còn có chọn lựa nào khác sao???.

“ Vậy mọi chuyên đều làm theo ý của Minh Vương vậy” thái hậu cung kính nhỏ giọng nói.

Điều này làm cho năm nam nhân không khỏi vui mừng, đúng là chỉ cần có thực lực, chuyện gì cũng có thể làm a. Thụy thân vương nhìn thấy cảnh này, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“ Ha Ha. Tốt, vậy cứ quyết định vậy đi, chuyện mà ta cần làm đã làm rồi, ta cũng đã đến lúc nên quay về, a đầu, nếu rãnh hãy đến Hàn quốc một chuyến ” Ngọc Vấn Thiên mỉm cười nói, nhưng khi nhắc đến Hàn quốc thì trong giọng nói lại pha chút hàn ý.

“ Con đã biết ” Phù Dung nghe xong không nói nhiều lời, chỉ gật đầu.

“ Ừm” Ngọc Vấn Thiên cũng không nói tiếp lời nào, phi thân ra ngoài, rời đi trước mặt mọi người.

Y vốn còn định xử trí hai nữ nhân kia, vì có ý định làm hại nữ nhi bảo bối của y, bất quá y tin Chu quốc chắc chắn sẽ cho y một câu trả lời thích đáng về chuyện của Mai phi cùng Thục quý nhân, nên y sẽ không xen vào. Và quả nhiên, y đã đúng…

…………….

Tấn thành chẳng bao lâu nữa lại sôi trào, Tả tướng lợi dụng nữ nhi là Mai phi được sủng ái, nên hoành hành ngang ngược ức hiếp bá tánh, tham ô của công, giết hại trung thần, Mai phi cùng Thục phi lợi dụng cổ thuật mê hoặc thái hậu, có ý định làm hại hoàng thượng, giờ ngọ hôm nay hai nhà Phan, Mai sẽ bị tru di cửu tộc tại Ngọ môn, mọi người đều ngỡ ngàng vì chuyện này, nhưng những người vốn chịu sự ức hiếp của hai nhà Phan, Mai thì lại quỳ ngay giữa phố, không ngừng hô to hoàng thượng vạn tuế.

Trên thành lâu nhìn thấy cảnh này, sáu bóng dáng đứng đó không khỏi mỉm cười, cũng may thái hậu và Thụy thân vương biết suy nghĩ đại cuộc, chấp nhận cho Lạc Minh thẳng tay với Tả tướng, nên mới có ngày hôm nay, đúng thật là họ nên đa tạ Ngọc Vấn Thiên mới được, nếu như ông không đến đây, thì cũng sẽ không giải quyết mọi chuyện nhanh chóng như thế, và mọi người bây giờ đã không vui vẻ được như vậy.
Bình Luận (0)
Comment