Tuyệt Sắc Quốc Sư

Chương 12.2

Sau giờ ngọ, mặt trời tỏa nắng chói chang.

Thái tử gối đầu lên đùi quốc sư yêu mến, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Ngồi trên tháp trong thư phòng thái tử, Tĩnh Huyền hạnh phúc mỉm cười, yêu thương vuốt tóc Dật ca ca.

“Dật ca ca…”

“Ừm… Huyền đệ, sao vậy?”

“Có phải… huynh vẫn còn ghi hận cái tên Miêu Cương vương kia đúng không?”

“Đừng nhắc tới tên hắn.”

“Hắn cũng không phải là tên xấu xa đâu, lần trước hắn bắt sư bá, nhưng rất nhanh đã thả sư bả về. Nghe sư bá nói, hai người còn trở thành bạn tốt nữa.”

“Đệ đang nói giúp cho cái tên dã nam nhân kia sao?”

“Đâu có, Dật ca ca đừng giận.”

“Ta không giận đệ, bất quá, tên nào dám chạm vào người đệ, ta sẽ không dễ dàng buông tha! Đệ hiểu chưa?”

“Dật ca ca… huynh hạ thủ lưu tình, giáo huấn hắn một chút là được rồi. Dù sao hắn cũng là Miêu Cương vương, đừng vì vài chuyện nhỏ, mà khiến cho hai nước chiến tranh.”

“Hừ, ta thấy cái tên man tộc kia rõ ràng là cố ý khiêu khích. Ngay cả quốc sư bổn quốc mà cũng dám khi dễ, ta đường đường là thái tử điện hạ, nếu không trị hắn một lần, thì hắn sẽ bò lên đầu ta mất.”

Tĩnh Huyền cảm thấy y nói cũng có đạo lý, liền đáp: “Vậy yến tiệc đêm đó, sẽ không phải là…”

“Yến tiệc? Không, bổn thái tử sao lại động thủ động cước ở quốc yến được chứ, làm thế không phải sẽ lộ mất sao.”

“Thế…”

“Yên tâm, lần này tới hoàng cung, bổn thái tử cam đoan làm cho Miêu Cương vương suốt đời khó quên!”

———————

“Miêu Cương vương vất vả đường xa tới đây, thật quá khổ cực rồi, hoàng thượng đã đặc biệt lệnh cho hạ quan đưa Miêu Cương vương đi dạo trong cung.”

Đang ở ngự hoa viên, một vị đại thần phụ trách tiếp đãi ân cần tới bắt chuyện.

Miêu Cương vương nhưng lại chẳng thích đi đâu, chỉ muốn tới ngay Tử Vân Tự.

“Bổn vương thường nghe nói Tử Vân tự rất thần kỳ, trăm nghe không bằng một thấy, hay là ngươi mang bổn vương tới đó viếng thăm đi.”

“Vâng, vâng, từ khi hoàng thượng bổ nhiệm Tĩnh Huyền đại sư làm quốc sư, Tử Vân tự đã khác hẳn xưa, Miêu Cương vương, mời đi bên này.”

Vừa nghĩ tới sắp được gặp vị mỹ hòa thượng phong hoa tuyệt đại, trái tim gã đã ngứa ngáy, chỉ hận không thể sớm ngày ôm hắn vào lòng mà tuỳ ý yêu thương một phen.

Tiểu mỹ nhân, chờ chút! Bổn vương lập tức tới ngay!

Rửa sạch cái tiểu thí thí đi, chờ bổn vương tới thay ngươi sơ thông!

“Ha ha…”

Chứng kiến Miêu Cương vương đột nhiên cười lớn. đại thần không khỏi xuất hiện ba vạch màu đen.

Vị Miêu Cương vương này tuấn mỹ phi phàm, thế nào mà đầu óc lại có vấn đề thế nhỉ?

Đến Tử Vân tự, Miêu Cương vương đột nhiên nói: “Khi bái phật, bổn vương thích thanh tĩnh, ngươi cùng đám nô tài đừng theo nữa, chờ bổn vương ở ngoài là được rồi.”

“Vâng.”

Đại thần đã được thái tử bí mật ra lệnh, Miêu Cương vương đi đâu cũng phải theo sát, trừ Tử Vân tự, cứ để Miêu Cương đi một mình.

Thái tử thật là liệu sự như thần, làm sao ngài lại biết Miêu Cương vương muốn đến Tử Vân tự nhỉ?

Miêu Cương vương lòng nóng như hoả mà chạy vào trong đại điện.

Vốn hy vọng có thể nhìn thấy quốc sư, nào ngờ quốc sư chưa thấy, lại gặp một vị tiểu hòa thương ngũ quan anh tuấn, thần khí tuấn lãng.

Oa~, Tử Vân tự này toàn mỹ nhân a~

Mặc dù không ôn nhu như quốc sư Tĩnh Huyền, nhưng lại có phong thái khác, Miêu Cương vương mặt tràn đầy xuân ý, trái tim ngứa ngáy khó nhịn, thầm nghĩ hung hăng đặt hắn dưới thân, nghe hắn dâm đãng rên rỉ.

Nghĩ đến đây, Miêu Cương vương đã nuốt nước miếng không ngừng.

Không được, không được, lần này bổn vương tới là tìm quốc sư cơ mà.

Vị tiểu hòa thượng này giữ lại để lần sau dùng vậy.

Nếu không thì mang về Miêu Cương cũng được.

Nghĩ tới hậu cung lại có thêm một mỹ nhân, Miêu Cương vương không khỏi tràn đầy đắc ý.

“Vị sư phụ này, không biết phải xưng hô thế nào?”

Ngộ Trần đứng dậy, hai tay chắp lại, nói: “Bần tăng pháp danh Ngộ Trần, cung nghênh Miêu Cương vương.”

Mộc Tư Diêu thấy hắn tứ chi thon dài, thân hình khoẻ đẹp, vô thức lại nuốt thêm một ngụm nước miếng, trong lòng chỉ muốn ôm lấy hắn mà sờ cho đã.

Ngộ Trần nhìn vẻ mặt đầy dâm sắc của y, trong lòng liền cười lạnh một tiếng.

Miêu Cương vương không biết đại nạn của mình đã tới, vẫn thoải mái mỉm cười: “Hôm nay bổn vương đặc biệt tới tham kiến quốc sư, không biết Tĩnh Huyền đại sư có thể ra gặp mặt hay không.”

“Quốc sư đã đợi ngài từ lâu, Miêu Cương vương, xin mời vào trong.”

“Tốt qua, làm phiền đại sư dẫn đường.”

Mộc Tư Diêu trời sinh tính phong lưu, thấy ai xinh đẹp là yêu ngay, nghĩ tới sắc đẹp của quốc sư, là trái tim y đã ngứa ngáy khó nhịn, nhưng nam tử trước mắt cũng có thần thái phong vận, nên trong lòng cũng muốn thân cận với hắn.

“Ngộ Trần đại sư ở Tử Vân tự lâu chưa?”

“Không, bần tăng mới tới.”

“Vậy trước kia đại sư…”

“Bần tăng xuất gia ở Bảo Phật tự, lần này theo Tĩnh Huyền sư huynh tiến cung.”

“Thì ra đại sư là sư đệ của quốc sư.” Mộc Tư Diêu nghe vậy càng mừng như điên.

Ha ha, một không thiếu, hai không thừa, lần này lại được cả cặp sư huynh đệ!

Nghĩ tới cảnh hai người bọn họ cùng nằm dưới thân mình mà rên rỉ cầu xin, thiếu chút nữa máu mũi của Miêu Cương vương đã phun ra!

“Tới rồi, đây là nơi quốc sư tu hành, mời Miêu Cương vương vào. Ngộ Trần xin cáo lui.”

Mộc Tư Diêu sợ tiểu mỹ nhân này chạy thoát, liền vội vàng nói: “Ngộ Trần đại sư cùng vào đi, bổn vương còn muốn cùng đại sư thảo luận phật hiểu nữa.”

Ngộ Trần cười lạnh trong lòng.

Xem ra Phật Tổ muốn bần tăng thay trời hành đạo rồi.

“Bần tăng đạo hạnh nông cạn, nhưng nếu Miêu Cương vương không chê, bần tăng sẽ cố hết sức.”

Vì thế, hai người liền cùng nhau đi vào.

Chỉ thấy trong phòng toả ra mùi trầm hương thơm ngát, thanh nhã lại sạch sẽ.

“Miêu Cương vương, mời ngồi.”

“Quốc sư đâu?”

“Bần tăng lập tức đi mời quốc sư đến ngay.”

Mộc Tư Diêu trong lúc chờ đợi không việc gì làm, bỗng thấy trên bàn có một bức hoạ, đến gần nhìn cho kỹ, thì ra là bức hoạ của một vị mỹ hòa thượng.

“Đẹp, đẹp quá.”

Y thấy bức hoạ này vô cùng sống động, không nhịn được đã vươn tay sờ sờ.

Đột nhiên, đầu ngón tay tê dại, cảm giác đó nhanh chóng lan toả khắp toàn thân, trong nháy mắt, Mộc Tư Diêu cả người cứng ngắc, ngay cả miệng cũng không động đậy được.

“Hì hì, xem ra Miêu Cương vương hôm nay phải đổi là Cương Thi vương rồi!”

Tiểu Tuyên tử cố ý duỗi thẳng tay, bắt chước cương thi nhảy vào.

“Ha ha…” Ngộ Trần cười ha hả, từ sau bình phòng bước ra: “Thái tử điện hạ quả nhiên liệu sự như thần, biết Miêu Cương vương sẽ nổi sắc tâm mà chạm vào bức hoạ, bởi vậy ngài đã sớm kêu người hạ dược vào đó.”

“Cái này gọi là lấy độc trị độc. Miêu Cương vương ngươi nghĩ rằng cả thiên hạ chỉ có mình ngươi biết hạ độc thôi sao? Dù ngươi lợi hại thế nào, cũng không thể so sánh với thái tử điện hạ đa mưu túc trí của bọn ta được.”

Miêu Cương vương trong lòng thầm chửi cái tên thái tử chết tiệt kia.

Ngoài ra, cũng tự trách mình vì đã quá mức khinh địch.

Bất quá từ nhỏ y đã học về độc, đương nhiên cũng thử qua không ít loại, vì vậy cơ thể y đã sinh ra chất kháng dược, loại thuốc tê này, chắc chỉ tác dụng không được lâu nữa.

Đang tìm cách thoát thân thế nào, lại nghe thấy hai người kia nói chuyện với nhau.

“Thí chủ, vậy giờ làm gì Miêu Cương vương đây?”

Tiểu Tuyên tử không dám nói tỉ mỉ kế hoạch của thái tử, sợ Ngộ Trần đại sư từ bi, không chịu phối hợp, vì vậy chỉ đơn giản nói: “Thái tử đã phân phó, nhốt y vào căn phòng nhỏ sau hậu viện, để y suy nghĩ lại những việc mình đã làm”

“Ừ, làm vậy rất tốt.”

Hai người liền kéo Miêu Cương vương vào căn phòng nhỏ.

Tiểu Tuyên tử thừa dịp Ngộ Trần không chú ý, đã len lén nhét một viên xuân dược vào trong áo Miêu Cương vương.

Sau đó hai người đi ra khỏi phòng, cũng khoá cửa lại.

“Ngộ Trần đại sư, đa tạ đại sư, nơi này để nô tài trông nom là được rồi.”

Kế hoạch của thái tử vốn là chờ Miêu Cương vương phát tác, Tiểu Tuyên tử hắn sẽ phái một tên tráng hán tới, làm cho Miêu Cương vương nếm thử tư vị bị lăng nhục thế nào.

Kế này quá thực hơi tàn nhẫn, cho nên hắn mới không dám nói cho Ngộ Trần đại sư biết.

“Ừ, vậy bần tăng cáo lui.”

Chờ Ngộ Trần đi, Tiểu Tuyên tử cũng vội vàng rời đi tìm tráng hán.

Nào ngờ người tính không bằng trời định, tráng hán đã bị thị vệ coi như thích khách mà bắt đi.

Tiểu Tuyên tử sợ chuyện bại lộ, vội vàng đi bẩm báo với thái tử.

Một lát sau, tráng hán còn chưa tới, một vị hòa thượng đã xuất hiện.

Ngộ Trần nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không ổn, thái tử căm hận Miêu Cương vương như thế, sao chỉ có thể phạt hắn quay mặt vào tường suy nghĩ?

Lo lắng mà mở cửa ra, quả nhiên hắn nhìn thấy Miêu Cương vương mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt anh tuấn đỏ ửng, đang nằm trên giường không ngừng rên rỉ…

“Ngươi sao vậy?” Ngộ Trần lo lắng vừa hỏi vừa đi tới bên cạnh y, nào ngờ lại bị Miêu Cương vương kéo xuống giường…
Bình Luận (0)
Comment