Edit & Dịch: Emily Ton.Nhìn thấy trong mắt hắn lập loè ánh sáng, Phượng Cửu cười lạnh: "Ngươi rất nhanh sẽ biết ta có phải hay không."
Giọng nói rơi xuống, thân pháp của nàng đột ngột biến nhanh, giống như tốc độ ánh sáng, tốc độ kia, so phía trước còn muốn nhanh hơn mấy lần, khiến cho nam tử trung niên vốn đang khiếp sợ nhất thời không kịp phản ứng. Chờ đến khi lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo và đau đớn nơi cổ.
"Như thế nào? Ta đã nói ngươi không thể trốn thoát, đúng không?"
Giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp mang theo lạnh lẽo vang lên sau người, cả người hắn cứng đờ, hai mắt mở to khiếp sợ, trên mặt toàn là không thể tin nổi: "Như thế nào, sao có thể......"
Hắn chính là cao thủ võ sư đỉnh kỳ, sao có thể bị nàng chế trụ trong nháy mắt?
Nhưng, trên cổ truyền đến đau đớn, cùng với mùi máu tươi nhè nhẹ lại khiến hắn không thể không tin. Hắn thật sự tài, lại thua trong tay một nữ tử mà hắn không để vào mắt. Hơn nữa, nữ tử này lại là Phượng Thanh Ca!
"
Tắc tắc, ta vốn tưởng rằng khi ngươi bị bắt sẽ lập tức cắn độc tự sát, không nghĩ tới ngươi còn yêu quý sinh mệnh chính mình nhiều hơn so với trong tưởng tượng của ta!"
Nghe giọng nói châm chọc của nàng truyền đến, thân thể nam tử trung niên cứng đờ, nhắm hai mắt lại: "Ngươi muốn thế nào?"
Không sai, hắn thật sự là không muốn chết, dựa vào cảnh giới đại võ sư đỉnh của hắn, sao có thể có suy nghĩ thiển cận? Ngay cả khi hắn biết rằng, hắn dừng ở trong tay nàng nhất định sẽ không có kết cục tốt, nhưng hắn cũng không thể tự sát.
"A......"
Bên kia truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, hắn mở mắt ra nhìn lại, đã nhìn thấy toàn bộ vài tên hắc y nhân bị đánh bất tỉnh nằm trên mặt đất, miệng hơi mở ra không khép lại được, rõ ràng là đã bị nam tử kia đập vỡ cằm.
Thấy vậy, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, trái tim hắn trầm xuống tận đáy cốc.
Bọn họ đều quá khinh địch, vốn tưởng rằng có thể giải quyết hai người dễ như trở bàn tay, mới khiến cho mười mấy người bọn họ đều thua tại nơi này, làm sao để thông báo tình huống trước mắt với chủ tử đây?"Ta đã nói nắm đấm của các ngươi không mạnh bằng ta, các ngươi còn không tin!"
Quan Tập Lẫm nhấc chân đạp một chân lên mấy người trên mặt đất, lúc này mới đi đến bên Phượng Cửu, miệng cười toe toét: "Tiểu Cửu, mấy người này đều bị ta đập vỡ cằm và đánh bất tỉnh."
Phượng Cửu quét mắt liếc về những người đó một cái, nói: "Phế tu vi của bọn họ đi."
"Được!"
Xoay người không nói một lời, phế bỏ hết tu vi mấy người kia. Ngay lập tức, mấy người đang ngất xỉu bỗng khôi phục lại ý thức ngay khi một thân tu vi tan đi, chỉ là, cằm bọn họ đã bị vỡ nên không thể kêu ra tiếng, cả người chỉ có thể run rẩy mềm như bông.
Nhìn đến một thân tu vi của mấy người kia bị phế chỉ trong chớp mắt, sắc mặt tên nam tử trung niên rốt cuộc trở nên tái nhợt không còn chút máu, trong mắt hiện lên một sự kinh hoảng.
Tu vi vài thập niên, sao hắn có thể cam tâm bị phế?
"Nói ra những điều ta muốn, hoặc là, ta có thể để ngươi được chết một cách thống khoái."
Nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía sau, nam tử trung niên nhắm mắt lại, cắn răng: "Muốn giết cứ giết! Ngươi đừng mơ tưởng biết được tin tức gì từ trong miệng của ta!"
"Phải không?"
Khóe môi Phượng Cửu nhếch lên, đột nhiên dùng sức đá ra một chân, cả người hắn cong xuống đến đầu gối, một tay vận dụng hơi thở huyền lực phong bế tu vi của hắn, đồng thời, mạnh mẽ nhét vào trong miệng hắn một viên thuốc.
"Hừ! Hà tất phải cho ta ăn độc? Muốn giết cứ giết, ta tuyệt đối sẽ không cầu xin nửa câu tha thứ!"
Nam tử trung niên hừ lạnh, viên dược kia lập tức tan ngay khi đi vào miệng, không cần nghĩ cũng biết là độc dược đã đi vào đường ruột. Hắn không có dũng khí tự sát, tuy rằng không cam lòng chết ở trong tay nàng, nhưng tuyệt đối không hề có chút sợ hãi!
Sau khi phong bế tu vi của hắn, nàng đi ra từ phía sau lưng hắn, thưởng thức chủy thủ trong tay, trong mắt lộ ra một nụ cười mang vài phần quỷ dị.
"Không, ngươi sẽ nói, hơn nữa sẽ cầu xin nói cho ta."