"Là địa phương nào?"
Phượng Cửu nghi hoặc nhìn bọn họ: "Ta chỉ nhìn thấy có những lá cờ nhỏ màu sắc rực rỡ bên trong rừng rậm, hơn nữa đi cả nửa ngày rồi cũng không thể ra khỏi đây, đây rốt cuộc là địa phương quỷ quái nào?"
Nghe được lời này, hai người rốt cuộc tin tưởng rằng "hắn" chỉ hỏi đường. Lúc này, hai người mới nhẹ nhàng thở ra thật mạnh, nam tử trẻ tuổi béo hơn một chút trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu không vui, nói: "Ta nói này huynh đệ, ngươi cũng không tốt bụng lắm, chỉ hỏi đường mà ngươi đã đuổi theo chúng ta nửa ngày? Còn khiến chúng ta sợ chết khiếp."
"Ách...... Nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Vì sao vừa nhìn thấy ta liền cất bước chạy?" Nàng khó hiểu hỏi.
"Đây là nơi rèn luyện. Bên trong khu rừng rậm này có ba môn phái khác nhau, cùng với một số ác đồ và tà tu mà học viện Tinh Vân đã bắt nhiều năm qua. Chúng ta là những người tu sĩ đến từ một trong các môn phái, cùng với một số môn phái khác và tu sĩ học viện Tinh Vân đều tiến vào đây để lịch luyện."
"Vậy các ngươi chạy cái gì vậy?" Phượng Cửu nhướng mày lên hỏi.
Nơi này lại là nơi lịch luyện? Khó trách lúc trước nàng đã lướt qua nhiều trận pháp như vậy, còn có kết giới phòng hộ kia.Nếu không phải nàng có bảo vật không gian trong người, phỏng chừng cũng không thể xuyên qua kết giới kia.
"Còn không phải là do những tu sĩ phái Quỳnh Hoa (琼华派) đáng chết đó sao, thực sự đã nổi lên tâm đánh cướp giết người!"
Tên mập mạp tức giận nói, vẻ mặt tức giận: "Mấy người sư huynh sư muội chúng ta vốn dĩ đồng hành cùng theo chân một đám người bọn họ, một đường đã giết rất nhiều ma thú cùng với ác đồ và tà tu, cũng được phân rất nhiều đồ vật. Nhưng bọn họ bỗng nhiên nổi lên lòng tham, vi phạm ước định giữa các môn phái và học viện. Ngoài ra còn nói rằng, một khi bị diệt khẩu thì sẽ không có ai biết, những hỗn đàn đó thật đáng chết! Khi ta ra khỏi đây, nhất định phải bẩm báo với sư tôn để lấy lại công đạo!"
"Nga!" Phượng Cửu gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết, hỏi tiếp: "Vậy các ngươi còn không nói cho ta biết, làm thế nào để đi ra ngoài?"
"Muốn đi ra không dễ dàng như vậy." Hai người suy sụp nói: "Nơi này có bày ra kết giới, người ngoài căn bản không vào được, tương tự, bên trong cũng không thể ra được......"
Giọng nói rơi xuống, hai người tựa hồ cùng lúc phản ứng lại, kinh ngạc nhìn về phía Phượng Cửu: "Ngươi đã vào đây bằng cách nào? Ngươi không phải là người của môn phái nào, không phải là người của học viện, cũng không phải là tà tu hay ác đồ, vậy ngươi đã vào bằng cách nào?"
Phượng Cửu sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn hai người một cái, nói: "Thật ra ta sẽ nói thật với các ngươi! Ta là học viên của học viện Tinh Vân, chỉ vì không cẩn thận nên đắc tội với người, bị người phục kích và đánh ta bất tỉnh rồi ném vào đây, đó là lý do vì sao ta không biết đây là địa phương nào."
"Ngươi là học viên của học viện Tinh Vân?" Tên nam tử trẻ tuổi gầy hơn mang bộ mặt hoài nghi nhìn nàng: "Vậy vì sao ngươi không mặc đồng phục của học viện Tinh Vân?"
Nàng trợn trắng mắt, bất lực nói: "Đã nói bị người đánh ngất rồi bị ném vào đây, sao ta có thể mặc đồng phục được?"
Hai người đối sự tình trong học viện Tinh Vân cũng không hiểu nhiều lắm, nghe hắn nói như vậy, lại nghĩ rằng nơi này đã bày ra kết giới, người ngoài cũng không có khả năng có thể vượt qua tiến vào, hẳn là thật sự đúng như lời thiếu niên này đã nói, hắn vì đắc tội với người nên mới bị ném vào đây, vì thế, hai người nhìn nhau, lúc này mới không hỏi thêm gì nữa.
Mập mạp liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, nói: "Muốn đi ra ngoài thì cần phải tích lũy đủ một ngàn điểm kinh nghiệm, ta nhìn ngươi như vậy, phỏng chừng là ngay cả ngọc bài kinh nghiệm cũng đều không có."
Có thể nói rằng, Phượng Cửu chính là có mắt như mù, thật đúng là không có chút hiểu biết nào đối học viện hay môn phái của bọn họ. Vì thế, vừa nghe nói như thế, không tránh khỏi tò mò hỏi: "Tích lũy như thế nào? Hơn nữa, có quan hệ gì với ngọc bài kinh nghiệm?"
Nghe được lời này, khóe miệng hai người co giật, thương hại nhìn nàng: "Ta nói này huynh đệ, thậm chí cả điều này ngươi cũng không biết. Không phải ngươi là học viên Thanh Y (青衣) có phẩm cấp thấp nhất Tinh Vân chứ?"